Ngay khi thức ăn dọn bàn, Hứa Quang Tông từ nhà cũ nhà họ Hứa bên khịt mũi tới đây. Khi thấy thức ăn bàn thì một tay quẹt mũi, còn tay thì duỗi về phía món khâu nhục, Hứa Nặc thấy tay dơ dáy còn nước mũi thì lông tóc cả đều dựng thẳng cả lên, vội vàng bò lên bàn bảo vệ đồ ăn nhà .
Anh trai tương đối dùng lực, vươn tay đẩy về phía mấy bước: “Của nhà , cho .”
Cậu bé thích mấy bên nhà cũ , đặc biệt là Hứa Chiêu Đệ và Hứa Quang Tông. Hai bọn họ, một thì xô đẩy em gái của suýt chút nữa hại c.h.ế.t em gái, còn thì luôn cướp đồ nhà bọn họ, còn cướp đồ ăn vặt của bé và em gái.
DTV
Trước đây bé thể đánh Hứa Quang Tông, nhưng bé bây giờ đánh , bé thèm sợ Hứa Quang Tông nữa .
“Tiểu Thừa, lỗ mãng.” Hứa Ái Quốc giữ chặt Hứa Thừa cho bé đẩy Hứa Quang Tông, nhưng cũng để Hứa Quang Tông tới lấy đồ ăn nhà , mà vẻ mặt hờ hững Hứa Quang Tông hỏi.
“Cháu tới nhà chú chuyện gì ?”
Hứa Quang Tông cảm nhận sự lạnh nhạt của Hứa Ái Quốc, ánh mắt nhắm thẳng đồ ăn bàn, nhưng sợ chú Hứa Ái Quốc và bà Tống Úc Hòa , Hứa Ái Quốc hỏi chuyện căn bản dám trả lời.
“Chú , ông nội cháu hôm nay ăn lễ, bảo nhà chú tới ăn cơm.” Nói xong hít một nước mũi nước miếng, khiến cho Hứa Nặc ghê tởm hết sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-52.html.]
Không đây là dòng độc đinh, là cháu trai trưởng, là tâm can bảo bối ? Như thế nào để cho bẩn thỉu như thế, nước mũi nước miếng tèm lem, dơ dáy đến nỗi áo quần thấy đường may. Thường ngày Vương Đại Nữu cũng việc gì nhiều, bà biến con thành thế .
Đường Tuyết xách Hứa Nặc khỏi bàn, tự bảo vệ thức ăn bàn, ánh mắt dừng Hứa Quang Tông và Hứa Ái Quốc.
“Chú, đồ ăn nhà chú ngon như , để cháu ăn ở nhà chú ăn cơm , cháu còn ăn gì cả.” Hứa Quang Tông xong liền bàn. Cậu sớm coi trọng đồ ăn trong nhà chú, một miếng thịt to như thế, còn một nồi gà với cá trê hầm cà tím, đến nỗi bát rau trộn dưa bỏ qua, chẳng qua là đĩa rau trộn mà thôi, mà so với thịt .
Hôm nay nhà cũng thịt, điều chỉ chút ít, vẫn là nấu từ thịt mà chú gửi cho. Mẹ keo kiệt, chú đưa qua cho nửa kí thịt mà gì nấu hai lạng, một chút thịt ninh nhừ với cà tím, cái nồi nhão nhoẹt gì ăn, nào như trong nhà chú.
Hứa Ái Quốc xách bé lên, quan tâm đến việc tay chân Hứa Quang Tông múa loạn như con bạch tuộc, ông nghiêm nghị : “Đồ ăn lễ đưa qua , cháu trở về với nhà cháu, chú qua đó nữa.”
Vừa ông xách Hứa Quang Tông ngoài sân, Hứa Quang Tông ông giữ chặt trong tay ngừng giãy giụa, trong miệng kêu mấy câu đại loại như “Chú thả cháu xuống, cháu ăn thịt.” Sau đó trơ mắt Hứa Ái Quốc đóng chặt cửa sân mặt , bé ‘oa’ một tiếng òa, cả xỏ lá mặt đất đạp đá loạn xạ, giọng bén nhọn mà chói tai, cuối cùng cũng Hứa Ái Quốc sẽ mở cửa cho nên bèn lóc về nhà.
Hứa Ái Quốc đang ở trong sân “chậc” một tiếng, bản rửa tay sạch sẽ mới bàn ăn cơm.
Tống Úc Hòa với Đường Tuyết cũng gì thêm, chỉ dọn đồ ăn lên , cả nhà vô cùng vui vẻ ăn cơm.
Bọn họ quá nhiều thời giờ để quán xuyến mấy việc bên nhà cũ, chỉ cần bọn họ những việc nên , để chiếm lấy điểm cao của đạo đức là , còn cái khác bọn họ cũng cần nhiều, cũng cần quan tâm.