Trong khi cô đang nghĩ đông nghĩ tây, thì trai thành công nài nỉ Tống Lam Thư nhận lấy canh gà. Cậu bé tự đắc ưỡn ngực, cùng Hứa Nặc xách cái giỏ và trong đó một ít măng khô, hơn phân nửa chén cua chiên xào mà Tống Lam Thư cho, từ trong nhà trông hùng hổ khoa trương.
“Hàn Ngang, buổi chiều cùng chơi .”
Hàn Ngang gật đầu: “Được.”
Cậu phất tay, tạm biệt Hứa Thừa với Hứa Nặc.
Sau khi hai em về, Tống Lam Thư mới thu hồi tầm mắt, bà xoa đầu con trai : “Tiểu Ngang, ngoài chơi với em trai, em gái chăm sóc cho em trai em gái ?”
Hàn Ngang gật đầu: “Con , .”
Nói xong bé vung cái nắm tay nhỏ: “Con lợi hại lắm, tương lai con giống như cha, tham gia quân ngũ và phục vụ đất nước.”
Nhắc tới tham gia quân ngũ, đôi mắt to của Hàn Ngang dường như ánh sáng.
Tống Lam Thư im lặng trong chốc lát, bà sờ đầu Hàn Ngang, lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt chút kiêu ngạo chút chua xót.
Bên , hai em xách giỏ trở về nhà, Tống Úc Hòa sững sờ một lát khi thấy mớ măng khô trong sân với hơn phân nửa bát cua chiên xào, đó mới vỗ trán: “Ôi, bà quên mất là bây giờ chính là thời điểm để ăn cua, con hai buổi chiều bờ sông xem bắt ít cua về , chúng cũng xào chiên với hấp cua ăn.”
Đường Tuyết ở bên cạnh cũng tươi tiếp: “Nếu tôm thì cũng bắt một ít, thể mắm tôm với cua ngâm tương, để ăn với cơm .”
“Còn thể chút sốt thịt nấm tương, cũng mua thịt bò , nếu thể mua thịt bò, lúc đó bảo Tiểu Tuyết sốt thịt bò. Món sốt thịt bò cô đưa cơm, khi con xe đường dài dựa món sốt thịt bò đó để qua ngày.”
DTV
Nghe thấy lời của Hứa Ái Quốc, Hứa Nặc ngước ông.
Cha xạo , cha xạo , cha rõ ràng bàn tay vàng, vét một cái là vét pinxixi[1] , thịt bò nào mà cha mà mua cơ chứ, chỉ cần cha , thịt bò Tây Tạng cũng là vấn đề.
[1]app mua hàng
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-la-bach-nguyet-quang-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-51.html.]
Ngày thường cha cô bàn tay vàng của cũng kiếm bao nhiêu là đồ , bộ đồ liền lông xù của cô và trai, áo quần mới mũ mới giày mới mặc nhân ngày sinh nhật hai tuổi, còn mang giày giữ ấm cho già về cho bà. Mặc dù bằng cỏ u-la, nhưng so với việc từ cỏ u-la càng ấm áp hơn.
Cha cô thành thật gì cả, điều cô nghĩ lẽ cha cô về thể mang thịt bò trở về. Ở đời cô còn ăn thịt bò, chờ tới mùa đông ăn lẩu thịt bò thì thật tuyệt.
“Vậy khi nào mua thịt bò thì em .” Đường Tuyết vui khi chồng bà thích ăn nước sốt thịt bò mà . Chồng thường xuyên chạy xe đường dài, đường khi ăn đồ nóng, bà xót xa kiêu ngạo, dù ông cũng là trụ cột trong nhà. Đường Tuyết cảm thấy thể nuôi gia đình, nhưng bà thích đàn ông của , âm thầm ủng hộ giúp đỡ ông, bà cũng thể đàn ông của khi cần thiết.
Phụ nữ mà, đôi khi lưng đàn ông tán thưởng vỗ tay hô “chồng tuyệt vời, chồng ơi cố lên, chồng ơi là trụ cột của nhà chúng ”, thật càng thể khơi dậy kiêu ngạo và ý thức trách nhiệm trong lòng đàn ông.
Rốt cuộc như thế ông sẽ cảm thấy rằng chính cần thiết.
“Vậy chiều nay bờ sông xem một chút.”
Nghe thấy Hứa Ái Quốc thế, Hứa Nặc nhanh chóng kéo trai chạy tới ôm đùi: “Cha, chúng con cũng .”
“Các con gì?” Hứa Ái Quốc kéo khỏi đùi , trong lòng ông vẫn còn sợ hãi khi nhớ tới con gái từng Hứa Chiêu Đệ ở nhà cũ bên đẩy xuống sông, nên ngày thường đều cho hai em họ bờ sông, mà dẫn chúng nó .
Hứa Nặc kéo nháy mắt với trai.
Anh trai, lên.
Anh trai kéo cũng cọ cọ, điên cuồng nũng với cha bé, Hứa Nặc cũng dám yếu thế, nắm vạt áo cha cô giựt giựt.
Ánh mắt của hai đều lên một điều.
Cha, con .
Cuối cùng Hứa Ái Quốc con trai con gái lôi kéo cũng còn cách nào khác, Tống Úc Hòa Đường Tuyết nghĩ đến Hứa Ái Quốc mang theo cũng sợ, cuối cùng quyết định dẫn cả hai .
“Yeah.” Hai em đập tay, hưng phấn lòng vòng quanh nhà bếp.