Miêu Hồng như nghĩ đến cái gì đó, cô ta vội vàng tách đám đông ra rồi đi thẳng đến chỗ bảng vàng, vất vả lắm mới chen chúc được vào trong đám đông thì lại nhìn thấy hai chữ “Thẩm Đường” đứng ngay đầu, mặt của Miêu Hồng lập tức đỏ bừng.
Này... Điều này sao có thể xảy ra được chứ?
Thẩm Đường vượt qua cả Tần Lạc và trở thành người đứng đầu trong danh sách!
Chuyện này thật sự khiến Miêu Hồng không thể chấp nhận được, nhưng nhìn cái tên ngay trên bảng vàng kia, Miêu Hồng không thể tự mình dối mình nữa.
Sau khi chen lấn ra khỏi đám đông, ánh mắt của Miêu Hồng nhìn Thẩm Đường cũng thay đổi.
Thẩm Đường thản nhiên cười một tiếng, cô nhìn Miêu Hồng nói: “Sao vậy, tôi kém Hoàng Vũ bao nhiêu điểm thế?”
Miêu Hồng có thể nhận ra Thẩm Đường cố ý hỏi như vậy, nhưng vừa rồi khi nhìn thấy xếp hạng của Thẩm Đường thì cô ta đã bị vả sưng mặt rồi, bây giờ Thẩm Đường lại hỏi câu này khiến Miêu Hồng ấm ức không thể lên tiếng nên đành phải xoay người chạy đi.
DTV
Miêu Hồng đã có kinh nghiệm đối đầu với Thẩm Đường, nếu lúc này không chạy thì đợi một lúc nữa cô ta không phải sẽ lại bị vả mặt nữa sao?
Mà Hoàng Vũ thấy sắc mặt của Miêu Hồng không đúng thì vội vàng chen vào trong đám người, khi thấy cái tên đứng đầu trong bảng vàng, Hoàng Vũ cũng ngẩn người ra, sau đó khi thấy mình xếp hạng thứ bốn mươi tám thì sắc mặt của Hoàng Vũ càng khó coi hơn.
Với thành tích của Hoàng Vũ, lần này có thể chen vào năm mươi vị trí đứng đầu của toàn khối đã là một thành tích vượt xa bình thường rồi, nhưng khi đối mặt với hạng nhất là Thẩm Đường, Hoàng Vũ không hiểu sao lại cảm thấy rất xấu hổ.
Hoàng Vũ xem bảng vàng xong cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Đường mà chạy thẳng đi.
Thấy thái độ kỳ lạ của hai người này khiến Lục Viên tò mò, nhưng điểm số vài môn học của Thẩm Đường đã được đọc trên lớp nên đã biết trước điểm, Lục Viên đoán có lẽ Thẩm Đường sẽ lọt bảng xếp hạng hai mươi người đứng đầu.
Sau khi xem bảng vàng xong, Lục Viên cảm thấy mình vẫn đánh giá thấp bạn ngồi cùng bàn thần tiên của cô ấy rồi, bạn ngồi cùng bàn thần tiên này đã đẩy Tần Lạc xuống vào chễm chệ ngồi ở vị trí đầu tiên trên bảng vàng.
Trời ơi, Lục Viên bày tỏ: Có hơi bất ngờ nhưng lại khá kích thích.
Tất cả các môn học, Ngữ Văn 120, Toán học 120, Tiếng Anh 100, Vật lý 100, Hóa học 100, chính trị 100, Sinh học 70, Tổng là 710 điểm.
Điểm số của Thẩm Đường lần lượt là Văn 117, Toán 120, Tiếng Anh 99, Vật lý 100, Hóa học 100, Chính trị 100, Sinh học 100. Tổng là 706 điểm.
Tổng tất cả các môn Thẩm Đường chỉ thiếu đúng bốn điểm.
Đây là loại điểm số thần tiên gì vậy trời.
Tần Lạc đứng thứ hai có tổng điểm là 689 điểm, kém Thẩm Đường hạng nhất 17 điểm. Chỉ một phần điểm này cũng đã đủ để bỏ xa mấy chục người trong cùng một cây cầu độc mộc, 17 điểm này của Thẩm Đường đại biểu cho một khoảng cách không thể vượt qua, là thứ mà người khác không thể nào chạm tới.
Trong phòng học, Thẩm Đường ngồi tại chỗ, thành tích vừa được công bố, hệ thống đã lâu không xuất hiện cũng nổi lên.
“Bíp, chúc mừng kí chủ đã giành được hạng nhất của kỳ thi giữa kỳ, hệ thống được nạp 10% điện, phần thưởng ký chủ nhận được là một lần rút thăm phần thưởng của hệ thống.”
Khi nghe được hai chữ “Rút thăm “ này, vốn dĩ Thẩm Đường không có hứng thú lắm lập tức tỉnh táo lại, bởi so với phần thưởng hẹp hòi được hệ thống tặng lúc trước thì rút thưởng lại càng có sức hấp dẫn với Thẩm Đường hơn.
Thẩm Đường số đỏ vô cùng mong chờ lần rút thăm này của hệ thống, dù sao rút thưởng cũng luôn khiến người ta phải mong chờ mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-38.html.]
“Xin hỏi bây giờ ký chủ có muốn bắt đầu rút thưởng không?” Giọng nói format của hệ thống vang lên trong đầu Thẩm Đường.
Thẩm Đường đặt cây bút trong tay xuống rồi trả lời một câu: “Rút!”
Ngay sau đó, trước mặt Thẩm Đường lập tức xuất hiện một màn ánh sáng ảo, trong màn hình xuất hiện một bàn xoay lớn.
Thẩm Đường nhìn chằm chằm bàn quay gần một chút, những lời phàn nàn trong lòng cô sắp không thể khống chế được nữa rồi.
Thẩm Đường cảm thấy phần rút thưởng này của hệ thống quá qua loa rồi, ai có thể tưởng tượng được mấy thứ trong cái bàn quay lớn này lại chỉ có đào giòn gì đó, kẹo sữa, thịt ba chỉ?
À, còn một vài thứ cao cấp hơn một chút, ấm đun nước, radio, xe đạp.
Chỉ có mỗi duy nhất một thứ có thể khiến Thẩm Đường chú ý, đó chính là chiếc xe đạp kia.
Trong những năm này, có một cái xe đẹp như thể là có một chiếc Mercedes Benz trong tương lai vậy.
Nhưng bây giờ vẫn tốt hơn mấy năm trước, bởi khi mua xe đạp sẽ không cần phiếu mua nữa, nhưng muốn mua một chiếc xe đạp cũng phải tốn khoảng hai trăm đồng tiền.
Bây giờ nghĩ lại thì nguyên chủ thật sự rất hào phóng đó, một trăm ba mươi đồng, số tiền này gần bằng một chiếc xe đạp rồi mà Ngô Xuân Ngọc nói mượn là cho mượn luôn được.
Thật ra một trăm ba mươi đồng tiền là số tiền Ngô Xuân Ngọc nợ trong vòng mười năm, Thẩm Đường là bé cưng trong nhà nên từ nhỏ đã được cho tiền tiêu vặt, khi còn bé mỗi tháng được một hai đồng, đến khi mười hai mười ba tuổi, đến độ tuổi biết làm đẹp thì được tăng lên hai mươi đồng.
Từ nhỏ Ngô Xuân Ngọc đã thích giả vờ đáng thương đã lợi dụng nguyên chủ hơn mười năm, con số một trăm ba mươi này thật sự đáng kinh ngạc.
“Cái này quay như thế nào?” Thẩm Đường nhìn màn hình với vẻ mặt tò mò.
“Ký chủ chỉ cần nói bắt đầu thì bàn quay sẽ tự động quay, đến khi ký chủ nói dừng lại, cái kim chỉ vào vật gì thì ký chủ sẽ nhận được vật đó.”
Thẩm Đường đã hiểu, đây chính là thời khác xem vận may.
Sau khi nói bắt đầu, Thẩm Đường ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, cô đã nhanh chóng nói dừng lại.
Khi thấy cái kim chỉ vào chiếc xe đạp, hệ thống còn đang cảm thấy hoảng hốt.
Có trời mới biết được, xe đạp chỉ có một phần trăm cơ hội để quay trúng trong tất cả các món đồ.
Sao ký chủ lại dễ rút trúng xe đạp như vậy chứ? Sao nó cứ cảm thấy không quá chân thực vậy nhỉ?
Thẩm Đường thấy bản thân mình rút trúng chiếc xe đạp mà mình muốn, nhưng trong lòng cô không cảm thấy quá ngạc nhiên mà lại cảm thấy rất bình thường.
Dù sao cô cũng là tiên nữ nhỏ có vận may khó tin, nếu chỉ cần nhân phẩm và may mắn thì cả hai đời Thẩm Đường đều không sợ.
“Hệ thống, cậu cảm thấy rất ngạc nhiên hả?” Thẩm Đường cười hì hì hỏi.
Mặc dù hệ thống đã biết cái tính cách của ký chủ, nhưng nó vẫn không nhịn được mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”