Ta Không Muốn Làm Mẹ Kế - Chương 295

Cập nhật lúc: 2024-12-29 13:12:13
Lượt xem: 115

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8zrdeaFTR1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Mỹ Lan lập tức hiểu ý, cô ấy nói: “Đúng đúng đúng, cha mẹ ở nhà con ăn cơm đi, hôm qua Đào Đào còn nói là nhớ ông bà nội và cô nhỏ đó.”

Đào Đào nghe thấy mẹ gọi tên của mình, cậu bé ngẩng đầu lên cười toe toét, sau đó duỗi bàn tay nhỏ xinh ra cầm lấy ngón tay của cô nhỏ nói: “Vâng, cháu nhớ cô nhỏ, cô nhỏ ở nhà cháu ăn cơm trưa đi ạ.”

“Được Được Được, trưa nay sẽ ăn cơm với Đào Đào.” Thẩm Đường không có một chút sức chống cự nào với Đào Đào nghe lời như bây giờ.

Nhưng hôm nay Thẩm Đường tới đây còn có chuyện khác, cô ngẩng đầu lên nhìn anh trai Thẩm Quang MInh rồi nói: “Anh, gần đây trên trấn có nhà nào muốn bán không ạ?”

“Hả?” Thẩm Quang Minh kinh ngạc nhìn Thẩm Đường, sau một hồi anh mới phản ứng lại rồi hỏi: “Đường Đường, em muốn mua nhà hả?”

“Vâng ạ, bây giờ giá nhà càng ngày càng đắt, em muốn mua một căn nhà nhỏ để đầu tư, hơn nữa, khi nào cha mẹ lên thị trấn thì cũng có nơi để ở, thỉnh thoảng ở lại thị trấn một khoảng thời gian ngắn cũng tốt.”

Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình nghe thấy con gái nói vậy, hai ông bà lập tức tỉnh táo lại.

DTV

“Cha mẹ ở trong thôn rất ổn, chuyện mua nhà này... Đường Đường, rốt cuộc là cô thật sự muốn đầu tư hay là muốn mua nhà cho cha mẹ ở vậy?”

“Đúng thế, Đường Đường, con không cần phải như thế đâu.” Ngô Thúy Bình cũng tiếp lời.

Thẩm Đường bắt gặp ánh mắt của cha mẹ, cô cười nói: “Cha mẹ, căn nhà này mua để cho cha mẹ ở cũng được mà, hơn nữa, nhà trong thôn của cha mẹ cách anh con khá xa, cha mẹ đến thị trấn ở thì anh con ở gần cũng có thể chăm sóc cha mẹ, căn nhà này con đã muốn mua từ lâu rồi ạ.”

“Cha mẹ, con cảm thấy suy nghĩ của Đường Đường rất tốt, đúng lúc gần đây con và Mỹ Lan cũng đang bàn bạc về chuyện mua nhà, cũng đã nhờ người hỏi thăm rồi, có vài chỗ con cảm thấy khá được, lát nữa sẽ bảo Mỹ Lan dẫn cha mẹ đi xem một chút.”

Cha mẹ cũng thấy đó, căn nhà này của con không quá lớn, cha mẹ đến thăm nhà, con có dọn dẹp thì cũng không có chỗ ngồi, vì vậy con đã bàn bạc với Mỹ Lan sẽ đổi sang căn nhà to hơn, sau này cha mẹ tới thăm thì cũng tiện ở lại nhà con luôn.” Thẩm Quang Minh nói.

Thẩm Quang Minh và Lưu Mỹ Lan thật sự đó suy nghĩ đến chuyện mua nhà này, gần đây cũng đang hỏi thăm.

Đôi vợ chồng Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình nghe thấy chuyện con trai con gái đều có suy nghĩ muốn mua nhà thì cũng không phản đối chuyện này nữa.

Con cháu tự có phúc của con cháu, đôi vợ chồng già bọn họ không nhúng tay vào chuyện của người trẻ được.

Chỉ là, rõ ràng nói là đến đây để mua hạt giống, sao bây giờ lại biến thành chuyện mua nhà rồi?

Sau đó, Lưu Mỹ Lan đi mua đồ cùng bọn họ, ở trên đường, Lưu Mỹ Lan còn nói gần đây đã tìm được vài căn nhà, tiện đường sẽ dẫn mấy người Thẩm Đường đi nhìn thử.

Xem hai ba nơi, Thẩm Đường cảm thấy khá tốt, nhất là có một nơi, hai căn nhà cách nhau không xa, cũng chỉ cách một con đường, chỉ là đối diện nhau, căn nhà này nhìn trông cũng rất ổn, chỉ cần trang trí một chút là có thể chuyển vào ở luôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-khong-muon-lam-me-ke/chuong-295.html.]

Thật ra cả Thẩm Đường và Lưu Mỹ Lan đều nhìn trúng nơi này, mua nhà cách gần đó, sau này nếu có chuyện gì thì cũng có thể chăm sóc nhau.

Ít nhiều Lưu Mỹ Lan cũng có một chút suy nghĩ, sau này cô em chồng Thẩm Đường này chắc chắn sẽ có rất nhiều thành tựu, người làm con dâu là cô ấy đối xử với cha mẹ chồng tốt một chút, sau này Thẩm Đường có thể nhớ tới cô ấy, nhỡ đây nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì Thẩm Đường cũng có thể giúp một tay.

Chuyện nhà ăn sẽ được bàn bạc vào mấy ngày sau, Thẩm Quang Minh sẽ là người xử lý các thủ tục gì đó. Lúc đầu Thẩm Đường muốn mua căn nhà này cho cha mẹ, nhưng sau khi cha mẹ kiên quyết phản đối, cuối cùng theo ý của Thẩm Đại Chí và Ngô Thúy Bình, căn nhà này của Thẩm Đường sẽ không được đứng tên của hai người bọn họ mà là tên của Thẩm Đường, miễn cho sau này xảy ra vấn đề gì đó.

Già cả rồi, đã cố chuyện gì mà hai người chưa từng thấy đâu, anh em ruột vì tiền mà đánh nhau vỡ đầu chảy m.á.u cũng không phải là chuyện mới mẻ gì nữa.

Bây giờ Thẩm Đường có quan hệ rất tốt với anh trai chị dâu, nhưng đôi vợ chồng cân nhắc đến chuyện sau này, ai biết được sau này sẽ có xảy ra chuyện gì không, vì vậy về cơ bản thì nên giải quyết vấn đề này trước thì sẽ tốt hơn.

Cũng vì chuyện này khiến trong lòng Lưu Mỹ Lan cảm thấy có hơi không thoải mái, dù sao ý của đôi vợ chồng là đề phòng cô con dâu là cô ấy và con trai ruột Thẩm Quang Minh.

Hôm nay, Thẩm Quang Minh làm việc xong và trở về nhà thì thấy sắc mặt của Lưu Mỹ Lan vẫn không tốt lắm, anh ấy nói: “Em vẫn còn không vui hả?”

“Trong lòng em cảm thấy không thoải mái, anh nói xem cha mẹ có ý gì vậy? Cho dù cũng có lúc em hay so đo, nhưng sao có thể có lòng tham chiếm nhà của Đường Đường được chứ? Em thật sự hiểu được sự bất công của cha mẹ rồi.”

“Cha mẹ không có suy nghĩ gì với em đâu, anh đương nhiên biết em không có suy nghĩ gì với căn nhà của Đường Đường, nhưng chuyện này chỉ là giả thuyết mà thôi, Đường Đường trả tiền mua nhà thì căn nhà sẽ được đặt dưới danh nghĩa của Đường Đường, không có vấn đề gì đúng không? Chẳng qua cha mẹ chỉ nghĩ đến chuyện sau này làm thủ tục sẽ rất phiền phức nên mới có ý tưởng này thôi.”

“Hơn nữa, Đường Đường đầu tư vào đội vận chuyển của anh nhiều tiền như thế, chúng ta đều là người một nhà cả, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

“Nghe anh nói như thế, hình như không có vấn đề gì cả.” Lưu Mỹ Lan suy nghĩ một lát rồi nói.

Thẩm Đường trả tiền mua nhà, căn nhà được Thẩm Đường đứng tên, đúng là không có vấn đề gì.

“Vốn chính là như vậy mà, chỉ là do em nghĩ quá nhiều thôi, cha mẹ là người như thế nào chẳng lẽ em không biết sao? Hơn nữa, có lẽ em cũng hiểu rõ tính cách của Đường Đường mà, chắc chắn Đường Đường không nghĩ rằng em muốn nhà của con bé đâu.”

“Đó là đương nhiên, Đường Đường và em có quan hệ rất tốt, hơn nữa chúng ta cũng muốn mua nhà mà, em cần căn nhà của Đường Đường làm gì, em là người như thế sao?”

“Vậy thì được rồi, để anh đi nấu cơm.”

Lưu Mỹ Lan thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Quang Minh, cô ấy đứng dậy nói: “Được rồi, anh ngồi đi, để em nấu cơm cho.”

“Được, vẫn là vợ thương anh.”

“Đừng dỗ em, cái miệng này của anh càng ngày càng biết dỗ dành người khác.” Ngoài miệng Lưu Mỹ Lan tỏ vẻ ghét bỏ nhưng trên mặt vẫn vô thức nở nụ cười.

Lưu Mỹ Lan vốn là người rộng lượng, sau khi được Thẩm Quang Minh giải thích rõ ràng như vậy thì cũng ném chuyện này ra sau đầu.

Loading...