"Võ Thanh Thu! Đồ tiện nhân nhà ngươi dám đánh , ngươi  sợ   với mẫu  và ca ca ..."
"Bốp!" Ta một cước đá bay Thẩm Ngọc Kiều. Nàng  đập mạnh  cột đình, phun  một ngụm m.á.u tươi.
Thẩm Ngọc Kiều  dám tin  , mặt mày trắng bệch, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Ta một chân giẫm lên n.g.ự.c nàng ,  xuống với vẻ bề . Từng chữ từng câu,  : "Phủ   họ Võ chứ  họ Thẩm. Năm xưa là , Võ Thanh Thu, ngu ngốc, mắt mù tâm cũng mù nên  phân biệt   và súc sinh, mới đưa đám súc sinh  bằng heo chó nhà các ngươi về phủ. Chiêu Chiêu  dị ứng phấn hoa, trong phủ  ai  . Thẩm Dật cái tên súc sinh đó,  vì lấy lòng  trong tim mà bất chấp sống c.h.ế.t của Chiêu Chiêu. Ngươi nghĩ  sẽ sợ ngươi mách tội với  ? Ta hận  thể ngay bây giờ xé xác    vạn mảnh!"
"Chiêu Chiêu là nữ nhi của Võ Thanh Thu . Không một ai  phép  tổn thương con bé dù chỉ một chút. Khi  xuất chinh  mang con bé , chính là nhà họ Thẩm các ngươi  giơ tay thề  thần linh, rằng sẽ chăm sóc con bé thật . Các ngươi  phản bội lời thề, ông trời  trừng trị các ngươi, thì chính  sẽ đích  đến g.i.ế.c các ngươi!"
Ta đột ngột dùng sức, đồng tử của Thẩm Ngọc Kiều co rút , cảm giác ngạt thở và cơn đau xương sườn gãy khiến nàng  kịch liệt giãy giụa  chân . Nàng  tuyệt vọng cầu xin: "Tẩu tẩu... Tẩu tẩu tha cho , những chuyện  đều    ... Tẩu tẩu,  là Ngọc Kiều  tẩu một tay nuôi lớn, cùng lớn lên bên cạnh tẩu và Chiêu Chiêu mà... Tẩu  thể g.i.ế.c ..."
Thẩm Ngọc Kiều còn nhớ nàng  là do  một tay nuôi lớn đấy ?
7.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Năm  gả cho Thẩm Dật, Thẩm mẫu  sinh  Thẩm Ngọc Kiều, vì tuổi cao sinh nở nên tổn hại  thể.
Chính ,  tức phụ (con dâu) mới ,   Thẩm mẫu chăm sóc Thẩm Ngọc Kiều. Dù năm   mang thai Chiêu Chiêu,  vẫn luôn mang Thẩm Ngọc Kiều theo bên . Nàng  chỉ lớn hơn Chiêu Chiêu một tuổi, hai  cùng lớn lên bên cạnh . Chiêu Chiêu  thiết với nàng  hơn cả , cả ngày cứ lẽo đẽo  lưng Thẩm Ngọc Kiều, ngọt ngào gọi "Tiểu cô cô".
Chiêu Chiêu   thứ gì  đều lập tức như dâng bảo vật mà mang đến cho Thẩm Ngọc Kiều, dù Thẩm Ngọc Kiều cũng  một phần.
Nàng     thể lòng lang  sói đến mức cấu kết với bọn  đó, để giày vò, lăng nhục,  tổn thương Chiêu Chiêu!
Không thể tha thứ!
"Thẩm Ngọc Kiều,  luôn xem ngươi như nữ nhi ruột thịt, là ngươi vong ân bội nghĩa, lấy oán báo ân. Kẻ đáng c.h.ế.t  tiếc chính là ngươi!"
"Không... tẩu tẩu đừng giết..." Chân  dùng sức, tiếng cầu xin của Thẩm Ngọc Kiều đột ngột im bặt.
Hai tay nàng  vẫn còn bám chặt lấy chiếc giày quân đội của , hai mắt mở to, miệng há hốc, vẻ kinh hãi trong mắt còn  tan  tắt thở.
"Kiều Kiều... Kiều Kiều của nương!" Tiếng gào thét thê lương từ xa vọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-giet-sach-nha-tra-nam-sau-khi-thang-tran-khai-hoan/chuong-4.html.]
Ta ngước mắt , là Thẩm mẫu  nhận  tin mà vội vã chạy đến. Lúc nãy khi  tát Thẩm Ngọc Kiều,   liếc thấy một nha  trong sân lén lút rời .
Như  cũng , đỡ cho    tìm từng  một.
"Nương... nương là  ?"
Lúc , Chiêu Chiêu trong lòng  bỗng lên tiếng.
"Nhất định là nương, Chiêu Chiêu ngửi thấy mùi hương của nương, nhất định là nương đến cứu Chiêu Chiêu ..."
"Nương..." Giọng Chiêu Chiêu càng thêm nghẹn ngào, "Nương... Chiêu Chiêu đau quá... Chiêu Chiêu đau quá..."
Ta  Chiêu Chiêu từng tiếng kêu đau, tim  như    m.ổ x.ẻ sống, khiến  đau đến  thở nổi.
Tất cả là  của . Chiêu Chiêu  nông nỗi , đều là do     rõ, đều là do  giao phó nhầm !
Kẻ đáng c.h.ế.t cũng  !
"A... Kiều Kiều... Kiều Kiều của nương..." Thẩm mẫu tiến đến gần, lập tức ngã sụp xuống  Thẩm Ngọc Kiều.
Bà  gào  xé lòng: "Kiều Kiều... Võ Thanh Thu, đồ tiện nhân nhà ngươi, ả kỹ năng suốt ngày lẩn quất trong đám nam nhân,  ngươi dám...  ngươi dám g.i.ế.c Kiều Kiều… Ta  ngươi chết! Ta  ngươi và ả kỹ nữ con trong lòng ngươi chôn cùng với Kiều Kiều!"
Chiêu Chiêu  thấy tiếng Thẩm mẫu,  thể đột nhiên co rúm  trong lòng , miệng  ngừng cầu xin: "Tổ mẫu...   chép thơ của  , là    trộm sổ tay của . Những bài thơ đó là   cho nương đang ở biên ải... Xin Người đừng đánh nữa, roi mây quất  đau quá..."
"Tổ mẫu... lạnh quá, trong ao lạnh lắm,  là vụn băng... Ta  đẩy   xuống nước, là   cố ý kéo  cùng xuống... Tổ mẫu cầu xin Người cho  lên... Chiêu Chiêu sắp  chịu nổi ..."
"Tổ mẫu... Chiêu Chiêu   hạ thuốc   và Thái tử, là Chiêu Chiêu  bắt gặp hai  họ ban ngày ở trong phòng nương   chuyện hoan ái... Tổ mẫu,    tình lang... là bọn họ vu oan cho ..."
"Ta  nhận tội danh vô cớ... các   thể ép ...  thể ép ... Nương, nương mau về cứu Chiêu Chiêu... giường đinh đau quá, kẹp ngón tay đau quá, roi nhúng nước muối..."
Ta  Chiêu Chiêu từng tiếng cầu xin,  thể loạng choạng suýt ngã quỵ xuống đất. Những năm  Chiêu Chiêu, con , rốt cuộc   chịu bao nhiêu khổ cực, chịu bao nhiêu tủi nhục!
"Võ Thanh Thu,   các ngươi chết!" Thẩm mẫu gào lên, lao về phía , rút cây trâm vàng  đầu đ.â.m tới.