Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-05-14 09:46:07
Lượt xem: 1,740
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Thành Ngọc chắn mặt .
Gió lớn đến mức nhổ bật cây, mà vạt áo vẫn động một sợi.
Chàng khẽ một chữ:
“Phá.”
Chỉ trong tích tắc, gió yên, sóng lặng.
Mặt biển hiền hòa như đàn cừu đang ngủ.
Ngô Tam vô cùng chấn động, còn đang định vùng vẫy phản kích, thì … dụi mắt, bay tới, đạp một cước.
Thân thể to như núi của bẹp xuống như quả bóng xì .
Cuối cùng hóa thành một con cá nhỏ, phẫn nộ quẫy đuôi “bốp bốp” mặt đất.
“Dám m.ó.c t.i.m của bà, hôm nay đem ngươi hầm canh!”
Ta túm lên, nghiến răng nghiến lợi.
Ngô Tam chịu nổi, vẫn rống to:
“Sao thế !? Tại thế !?”
Quý Thành Ngọc chẳng buồn đáp.
Tay áo khẽ phất — cảnh vật mắt nữa biến đổi.
Biển rộng biến mất, chỉ còn một mảnh hư vô bao phủ bốn phía.
Ta khanh khách:
“Bởi vì từ đầu đến cuối, ngươi vẫn ở trong… hồ lô!”
34.
Ngô Tam dựa pháp lực thâm hậu, chẳng thèm để chúng mắt.
Hắn bày mưu đoạt lấy yêu đan mà Quý Thành Ngọc thu giữ trong hồ lô.
Nào ngờ tưởng là thợ săn, chẳng chính mới là con mồi trong tay chúng .
Ta và Quý Thành Ngọc tương kế tựu kế, cùng diễn một vở kịch trong hồ lô, dò chân tướng.
Còn những gì xảy trong hồ lô—kỳ thực chỉ là ảo cảnh dệt từ lòng Ngô Tam.
Thời gian thực bên ngoài, mới chỉ trôi qua trong chốc lát.
Muốn thẩm vấn xem rốt cuộc học công thức luyện hương từ , còn bí mật gì lộ.
Hắn nhạt một tiếng, lạnh lùng đáp:
“Yêu tôn sắp đến , các ngươi cứ chờ mà xem!”
Vừa dứt lời, liền định nhả yêu đan tự bạo.
Ta sớm đề phòng, rút kiếm tiễn về Tây thiên.
Hừ, còn tưởng chúng sẽ để một mạng cho từ từ khai ?
Nằm mơ!
“Xong , vẫn tiểu thư họ Tưởng đang ở …”
Ta thở dài thườn thượt.
lúc , thụ yêu cũng mò tới.
Nàng chằm chằm con cá c.h.ế.t đất, bật nức nở:
“Đại nhân…!”
Nàng lao đến, quỳ rạp xuống.
Ôm lấy xác Ngô Tam, gào với :
“Ngươi g.i.ế.c !
Ta c.h.ế.t theo đại nhân!”
Thật đúng là… si tình đến mức khiến khó xử.
Quý Thành Ngọc thở dài, mở miệng hỏi:
“Tưởng Tiểu thư , đến giờ vẫn tỉnh ?”
Gì cơ?
Ta tưởng nhầm, ngơ ngác về phía thụ yêu.
Thụ yêu cũng rõ ràng là mờ mịt.
Quý Thành Ngọc thêm gì, chỉ khẽ nâng hai ngón tay, điểm mi tâm nàng.
Chỉ thấy một làn khói trắng uốn lượn lặng lẽ thoát từ giữa trán cây yêu.
Mùi hương kỳ lạ lan tỏa, làn khói pháp lực dẫn dắt vẫn còn quằn quại như sâu nhỏ.
Khi làn khói rời khỏi cơ thể, thụ yêu đột nhiên ôm đầu gào thét, đau đớn cùng cực:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-ga-cho-mot-vi-tru-yeu-su/chuong-27.html.]
“Đau quá! Cha ơi, ơi… đau quá!”
Nàng lăn lộn một hồi lâu mới dịu xuống .
Ngẩng đầu , xác cá ném qua một bên, hai mắt dại .
“Yêu quái! Yêu quái!”
Nàng hét toáng lên, lảo đảo bò .
Chẳng ngược trở , giáng một cú dẫm thật mạnh lên cá.
“Vì đối xử với như ?! Vì ?!”
Khi xác cá nàng dẫm nát bét thành đống thịt nhão, nàng ôm mặt nức nở, thảm như tan tim nát ruột.
Quý Thành Ngọc khẽ :
“Tưởng tiểu thư, nay ma chướng trừ, cũng nên về luân hồi.”
Thụ yêu… , giờ nên gọi là Tưởng tiểu thư mới đúng.
Nàng ngẩng đầu, trong mắt ngấn lệ Quý Thành Ngọc:
“Không, tội ác xuất phát từ …
Xin thiên sư khai ân, cho về nhà đoàn tụ với cha .
Họ nuôi mười lăm năm, vẫn báo đáp gì…”
Nàng quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.
Dẫu giờ đây vẫn là bộ mặt thô ráp xí, nhưng vẻ bi thương chân thật , khiến cũng chạnh lòng.
Song Quý Thành Ngọc vẫn giữ gương mặt lãnh đạm, dáng vẻ như đang xử lý công vụ:
“Thân xác ngươi Ngô Tam phá hủy, hồn phách hợp nhất với thụ yêu.
Nửa nửa yêu.
Hơn nữa, cha ngươi đều tin ngươi bệnh qua đời .”
Tưởng tiểu thư đến đây, giàn giụa nước mắt, đau đớn nên lời.
Hẳn nàng cũng hiểu, với bộ dạng bây giờ, chẳng thể nào đời chấp nhận nữa.
Không rõ bao lâu , nàng mới từ từ ngẩng đầu, nghẹn ngào:
“Dù chẳng mong , nhưng chính tay gây bao nhiêu tội .
Đã gieo thì gặt.
Ta… nên hồn phi phách tán.”
Dứt lời, nàng yên bất động, chờ Quý Thành Ngọc tiễn về âm giới.
Ngay lúc Quý Thành Ngọc tay, nàng lẩm bẩm:
“Ta chỉ là mua một nắm hương ở sạp của … mất mạng, thành oán linh thế …”
Không ai trả lời.
Ngay giây kế tiếp, Quý Thành Ngọc khẽ vỗ một chưởng lên đỉnh đầu nàng.
Thân thể hóa thành bụi mù, chỉ còn sót một viên yêu đan, cùng với một linh hồn xanh lơ nhàn nhạt, lơ lửng trong trung.
Quý Thành Ngọc thu lấy linh hồn còn sót của Tưởng tiểu thư, cất luôn yêu đan của thụ yêu và Ngô Tam.
Rồi dẫn rời khỏi hồ lô.
Ta chẳng rõ trong lòng là cảm xúc gì nữa.
Chỉ thấy… cô gái thật sự quá đáng thương.
Ta nhịn , hỏi:
“Quý Thành Ngọc… tuy tiểu thư thể phụng dưỡng cha nữa, nhưng… thể tha mạng cho nàng ?”
Quý Thành Ngọc liếc , hỏi ngược:
“Sao nàng nghĩ… tha mạng cho nàng ?”
Ta còn đang ngẩn ngơ thì thấy dắt đến cổng phủ Tưởng gia.
“Hả? Đến đây gì?”
Ta hỏi.
“Hóa mộng.”
Chàng đáp.
Chưa kịp hiểu, kéo nhảy một bước.
Rõ ràng mắt là cổng lớn Tưởng gia, nhảy một cái liền xuyên qua màng mỏng, tiến một gian phòng.
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Rèm lụa mỏng tang, gương đồng sáng bóng, rõ ràng là phòng khuê của thiếu nữ.