Ta Dùng Tiểu Thuyết Chinh Phục Vũ Trụ - Chương 1: Biến thành người cá gõ chữ viết truyện!
Cập nhật lúc: 2024-08-23 18:40:01
Lượt xem: 79
Thư phòng tại biệt thự nhà họ Hoắc.
Bể cá khổng lồ màu xanh lam chiếm trọn tầm nhìn.
Cảnh đá ngầm sống động như thật, đàn cá đủ màu sắc bơi lượn, ánh sáng như mặt nước lung linh, tất cả đều cho thấy giá trị kinh người của bể cá công nghệ cao này.
Tuy nhiên, thứ thu hút nhất vẫn là con ốc biển màu nhạt nằm yên tĩnh trên lớp cát trắng mịn dưới đáy bể.
Nhìn kỹ bên trong vỏ ốc, có một chú cá nhỏ màu vàng nhạt.
Đuôi cá như chiếc váy lấp lánh dưới nước, tựa như ánh trăng vàng của thần biển bỏ quên giữa trần gian.
"Hỏi thiệt cái đạo cụ tân thủ của mấy người làm ăn kiểu gì thế?"
Thực tế, Dụ Miên – người vừa đột nhiên biến thành một con cá – đang vô cùng cạn lời trao đổi với hệ thống.
Là một tiểu thuyết gia nổi tiếng đột tử vì chạy deadline, Dụ Miên tỉnh dậy thấy mình bị trói buộc với một hệ thống ngôi sao kỳ lạ.
Cái gì mà cậu phải hoàn thành nhiệm vụ trong 12 tiếng, sáng tác một tác phẩm có lượng người xem không dưới một vạn mới tránh được kết cục BE và nhận thưởng.
Kết quả là sau khi Dụ Miên ước có một cái quang não để lập nghiệp, cậu lại bị dịch chuyển tức thời đến căn phòng làm việc xa hoa trước mắt nhờ đạo cụ vỏ ốc biển trúng thưởng trong gói quà tân thủ.
Trên chiếc bàn rộng lớn không một hạt bụi trong thư phòng, có đầy đủ thiết bị quang não cậu yêu cầu, vẻ ngoài đen tuyền trông rất xịn xò.
Còn xịn hơn cả bộ đồ nghề viết lách của Dụ Miên trước khi xuyên không.
Nhưng ngay khi Dụ Miên theo bản năng “bước” tới, giây tiếp theo cậu "bịch" một cái, đ.â.m sầm vào một tấm kính trong suốt.
Đau quá!
Trong bể cá khổng lồ màu xanh lam, một chú cá nhỏ màu vàng đ.â.m thẳng vào kính rồi trượt xuống vỏ ốc dưới đáy bể.
Thế là khi Dụ Miên cúi đầu nhìn thấy vây cá của mình, cậu cuối cùng cũng nhận ra –
Mình thật sự đã dịch chuyển đến thư phòng của một không gian xa lạ, đạt được quang não để chuẩn bị xây dựng sự nghiệp trong mơ.
Nhưng mọi chuyện dường như có một chút sai sót...
Đó là cậu không còn là người nữa, mà biến thành một con cá trong bể cá khổng lồ của căn thư phòng sang trọng này?!
Làm sao để biến lại đây!
【Ờ thì... Có lẽ là do thuộc tính của vỏ ốc biển mà ngài rút trúng không tương thích, dù sao chúng tôi là hệ thống ngôi sao nổi tiếng, không phải hệ thống văn hào tinh tế nào đó!】
Hệ thống cũng đang rất tuyệt vọng vì đã trói buộc nhầm một ký chủ là nhân ngư nhưng ngũ âm không đầy đủ.
Chỉ có thể nói, đây là một lời cảnh tỉnh sâu sắc cho giới hệ thống. Trong bối cảnh mới của thời đại mới, đối mặt với những thay đổi lớn chưa từng có trong trăm năm qua của ngành tiểu thuyết xuyên không, việc lựa chọn ký chủ không thể chỉ nhìn vào nhan sắc!
Ai mà ngờ được, tên ký chủ này nhìn đẹp trai thế mà ca hát lệch tông lại còn mắc chứng sợ xã hội?
"Thế mấy người nói nhiệm vụ là đăng tác phẩm để thu thập độ nổi tiếng, có quy định tác phẩm là gì đâu. =.=”
Dụ Miên cũng rất bất lực.
Nếu có thể nổi tiếng bằng ca hát, tại sao mình không thể nổi tiếng bằng cách viết tiểu thuyết như trước đây?
Tuy nhiên, ngay khi người và hệ thống đang tranh luận, bên ngoài thư phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Khoảnh khắc này khiến Dụ Miên chui tọt vào vỏ ốc, khiếp sợ dán tai cá vào thành vỏ ốc sát vách kiếng (ehem đó là ví dụ nếu nếu cá có tai).
Sao lại có người vào đây?
Chẳng lẽ cái vỏ ốc này không dịch chuyển cậu đến một không gian gõ chữ riêng biệt, mà lại quẳng cậu vào thư phòng của ai đó xài ké quang não?
Thực hiện nguyện vọng kiểu này cũng quá qua loa rồi đấy!
"Sao không mở cửa? Trong thư phòng có gì không thể xem?"
Lúc này, ngoài cửa thư phòng, Hoắc Đình nhíu mày nhìn thư ký của mình, Hals, người rõ ràng đang giấu giếm điều gì đó.
"Khụ, thật ra cũng không có gì..."
Thư ký Hals nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa với vẻ mặt cay đắng. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể ngừng động tác đẩy cửa dưới ánh mắt sắc bén đó.
Thế là "két" một tiếng, cửa thư phòng dần mở ra.
Chiếc bể cá khổng lồ xanh lam mới toanh vô cùng bắt mắt.
"Ai cho phép sửa sang thư phòng và lắp thêm bể cá?"
Đứng sau Hals, Hoắc Đình nhíu mày nhìn chiếc bể cá mới trong thư phòng của mình.
"...Báo cáo, là ngài Hoắc lão tướng quân đặc biệt dặn dò mua."
Hals không thể giúp ông nội giấu diếm cháu trai mình, đành phải giải thích.
"Và lão gia hiện không ở chủ tinh, nửa tháng trước đã cùng phu nhân đến khu dưỡng bệnh Đông Hải."
Rõ ràng là biết làm trước báo sau sẽ khiến cháu trai tức giận, nên đã chuồn lẹ.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng giọng nói của Hoắc Đình vang lên:
"Khôi phục lại mọi thứ trong thư phòng."
"Vâng, ạ? Thế còn vỏ ốc trong bể cá thì sao? Lão gia không phải nói vỏ ốc này rất thần kỳ, có liên quan đến truyền thuyết về nhân ngư sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dung-tieu-thuyet-chinh-phuc-vu-tru/chuong-1-bien-thanh-nguoi-ca-go-chu-viet-truyen.html.]
Nhưng sau một hồi im lặng, thái độ cuối cùng của Hoắc Đình khiến Hals cảm thấy mình sắp phát điên và muốn từ chức ngay lập tức vì hai ông cháu tính cách trái ngược này.
Người già thì như trẻ lên ba, người trẻ thì giống ông cụ non. Rốt cuộc là muốn tôi sống sao đây!
"Vâng, tôi hiểu rồi!"
Cuối cùng, Hals đành bất lực đồng ý.
Nghe cánh cửa đóng lại "cạch" một tiếng sau khi cả hai rời đi, Dụ Miên trốn trong vỏ ốc mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lặng lẽ thò đầu ra khỏi vỏ, cậu nhìn về phía cánh cửa thư phòng giờ đã trống không.
Khoan đã, không nghe nhầm đấy chứ?
Sao lại có người nỡ vứt bỏ một bể cá xa hoa mới cóng như vậy chứ?
Vậy phần thưởng dịch chuyển mà cậu nhận được từ đạo cụ tân thủ chẳng phải là vô dụng rồi sao?
"Các cậu có nghe thấy không, cái người hai chân kia muốn vứt bỏ chúng ta!"
"Trời ơi, sao lại có người hai chân nhẫn tâm như vậy chứ!"
Ngay cả đàn cá vốn đang yên bình cũng không khỏi hoảng sợ.
Điều này càng khiến Dụ Miên nhận ra một vấn đề.
Đó là thời gian của cậu dường như không còn nhiều nữa!
Huống chi đồng hồ đếm ngược nhiệm vụ màu đỏ vẫn còn hiện trên tầm nhìn.
【11:00:00】
Vừa tròn một tiếng đồng hồ trôi qua!
Chỉ còn 11 tiếng để hoàn thành nhiệm vụ.
Mặc dù Dụ Miên không chắc chắn liệu có camera giám sát được lắp đặt trong thư phòng giống như nhà riêng này hay không, nhưng dường như chỉ còn một cách duy nhất.
Sử dụng máy tính đó, nhanh chóng đăng nhập vào trang web tiểu thuyết, hoàn thành và xuất bản một cuốn tiểu thuyết nguyên bản, đồng thời đạt được mười nghìn điểm nhân khí!
Nghe có vẻ khó như lên trời.
Vấn đề là, một con cá làm sao có thể gõ chữ được?
Dụ Miên theo bản năng lắc lư chiếc đuôi hình hoa xinh đẹp của mình, nhìn lên mặt nước.
Cậu bị vỏ ốc biển dịch chuyển vào trong nước nên mới biến thành cá, vậy nếu nhảy ra khỏi bể cá thì có thể trở lại hình người ?
Nghĩ vậy, Dụ Miên bơi lên mặt nước để làm một thử nghiệm nhỏ.
"Này, cậu chán sống rồi à? Cá không thể rời khỏi nước đâu!"
Đàn cá trong bể, sau khi nhận thấy ý định của Dụ Miên đã nhanh chóng hét lên kinh hãi.
Dụ Miên vừa định nhảy ra ngoài thì bị mấy con cá nhiệt tình cắn vào đuôi, cố gắng ngăn chú cá nhỏ thiếu hiểu biết này "tự sát"!
"AHH... Đừng cắn đuôi tôi chứ!"
Đuôi cá mong manh bị cắn vào khiến Dụ Miên đỏ mặt.
Có vẻ như đuôi cá trở nên đặc biệt mỏng manh sau khi biến hình, chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến cậu nhạy cảm.
Hơn nữa khi Dụ Miên tập trung sự chú ý vào đuôi, nó nhanh chóng nóng lên, như thể sắp có một sự biến đổi kỳ diệu nào đó xảy ra.
"Ào!"
Một tiếng động lớn vang lên, làm nước trong bể cá vốn yên tĩnh b.ắ.n tung tóe.
"Á! Bể cá lật rồi!?"
Đàn cá hoảng loạn bơi tứ tung thét chói tai.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau, chúng nhận ra rằng dường như bể cá không bị lật? Mọi người vẫn còn sống!
Ơ kìa chú cá con đâu rồi?
Khi tất chúng ngẩng đầu lên, chúng bất ngờ nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách cũng đang mờ mịt nhìn lại.
Thân hình cân đối của chàng thanh niên trước mặt hoàn toàn trần trụi, hai tay bám chặt vào thành bể cá, xương bướm sau lưng với những đường nét mượt mà đang run rẩy nhỏ giọt nước.
"Người hai chân!? Không đúng, không có chân!"
Đám cá định hét lên lần nữa, nhưng rồi chợt khựng lại khi thấy dưới eo chàng trai không phải là chân, mà là một cái đuôi cá vàng óng ánh tuyệt đẹp!
Đuôi cá hình hoa lơ lửng trong nước, tựa như lớp váy lụa vàng mỏng manh đung đưa trong gió biển.
Thực ra, Dụ Miên cũng sốc chẳng kém bầy cá đang há hốc mồm trước mặt.
Cái đuôi này là sao?
Tuy rằng đuôi cá này thật xinh đẹp…… Nhưng cũng thật sự thực bất ngờ!
Nhưng thôi, thời gian cấp bách không thể nghĩ nhiều.
Dụ Miên vẫy đuôi, bò ra khỏi bể cá, yên vị trên chiếc ghế xoay đen cao cấp gần đó.
Đuôi cậu vừa chạm đất là ghế tự động trượt tới bàn làm việc. Dụ Miên bật quang não lên ngay.
Lúc này trong đầu cậu chỉ tâm niệm một việc thần thánh:
Gõ chữ!