Hiển nhiên chỉ cô cảm thấy thế, Dịch Hoài xong liền lườm em trai một cái sắc lẹm: "Ăn cho t.ử tế."
"Em đang chuyện t.ử tế mà?" Dịch Đông hỏi ngược , sang hì hì giải thích với Ôn Nguyệt, "Chị dâu đấy thôi, tuy bọn em ở Hương Giang, nhưng luôn theo dõi sát tình hình ở mảnh đất . Chuyện chị 'đại nghĩa diệt ' em sót chữ nào. Haizz, tiếc là cả tàn nhẫn quá, tự phủi m.ô.n.g về Hương Giang hưởng thụ, bắt em cắm chốt ở Đại Lục, tận mắt chứng kiến những chuyện ho đó."
Vừa liếc Dịch Hoài, nhưng trai lạnh lùng chẳng thèm phản ứng, buông một câu "Ăn cơm" lướt qua thẳng phòng ăn.
Dịch Đông thở dài thườn thượt, sang Ôn Nguyệt than vãn: "Chị dâu xem, em sống khổ sở thế đấy, như nước sôi lửa bỏng."
Ôn Nguyệt chẳng thèm đồng cảm, thậm chí còn che mắt : "Cậu đừng mang khuôn mặt giống hệt cái biểu cảm đó, rợn cả ."
Thư Sách
Nói xong, mặc kệ Dịch Đông đang ngơ ngác, cô cũng rảo bước phòng ăn.
Một lúc lâu , Dịch Đông mới khép miệng , nghiêng đầu, giọng điệu đầy ẩn ý: "Xem dạo gần đây, cả và chị dâu chung sống khá nhỉ."
Quản gia Lưu bên cạnh hiểu ý, đáp: " là ."
"Thế ? Vậy họ dọn về ở chung phòng ?"
Quản gia Lưu ngập ngừng một lát lắc đầu: "Tạm thời thì ."
"Chậc."
...
Bàn ăn nhà họ Dịch là bàn dài kiểu Tây. Ở những gia đình đông như nhà họ Ôn, ông chủ Ôn Vinh Sinh luôn đầu bàn, vợ bé và con cái chia hai bên.
nhà họ Dịch đây chỉ hai vợ chồng ăn cơm, Dịch Hoài cũng quá câu nệ quy tắc, nên hai thường đối diện ở giữa bàn dài.
Hôm nay tuy thêm Dịch Đông, nhưng quản gia vẫn sắp xếp theo thói quen cũ, chỉ là một bên đặt hai bộ đồ ăn, bên đặt một bộ.
Dịch Hoài tự nhiên phía hai bộ đồ ăn, Ôn Nguyệt theo quán tính xuống đối diện.
Thông thường, Dịch Đông phòng ăn sẽ cạnh Dịch Hoài. xưa nay theo lối mòn, chút do dự xuống ghế bên cạnh Ôn Nguyệt, kéo bộ đồ ăn trống về phía hỏi: "Chị dâu, ngại em cạnh chị chứ?"
Cậu hỏi thế , Ôn Nguyệt còn gì nữa: "Tùy ."
"Em ngay chị dâu là sởi lởi mà." Dịch Đông tít mắt, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ miệng, gật gù, "Ừm, vẫn là hương vị quen thuộc, ngon tuyệt." Rồi sang hỏi Ôn Nguyệt chuyển về đây ăn uống quen .
Ôn Nguyệt đáp: "Khá ."
"Thế là . Anh cả , ăn thì giỏi, nhưng khoản giao tiếp thì... ừm," Dịch Đông lắc đầu chê bai, "Đặc biệt là giao tiếp với phụ nữ. À quên, bao giờ giao tiếp với phụ nữ . Trước ăn, cô gái bàn bên sang xin điện thoại nhà, chị dâu trả lời thế nào ?"
Ôn Nguyệt liếc Dịch Hoài đang cau mày ăn cơm, nhớ mấy tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết ngôn tình kiếp , đoán mò: "Anh bảo nhà điện thoại ?"
"Chị dâu giỏi quá!" Dịch Đông trố mắt ngạc nhiên, "Thế mà chị cũng đoán , xem chị hiểu cả đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-dua-vao-hong-drama-de-tro-thanh-ty-phu-huong-cang-thap-nien-90/chuong-98-vu-an-giet-nguoi-lien-hoan-5.html.]
Ôn Nguyệt: "... Cũng hẳn."
"Chị dâu đừng khiêm tốn, em hiểu mà." Dịch Đông ranh mãnh, "Tóm là cả mà, nửa đời dồn hết tâm sức công việc, mấy khoản khác thì kém, thiếu kinh nghiệm mà lị. Lại còn suốt ngày mặt lạnh tanh, thì dọa thế thôi chứ thực hiền khô, cái từ gì nhỉ..."
Ôn Nguyệt mớm lời: "Ngoài lạnh trong nóng?"
"Chuẩn chuẩn! Chính là từ ! Anh cả chính là kiểu như thế. Cho nên chị dâu ở nhà chỗ nào thấy thoải mái, đừng ngại, cứ thẳng với là , chắc chắn sẽ giải quyết cho chị. Đừng sợ cái mặt lạnh của , ngoài là hổ thật, chứ về nhà chỉ là hổ giấy thôi..."
Dịch Hoài nổi nữa, đặt đũa xuống hỏi: "Cậu đói ?"
Kẻ bảo trai là hổ giấy lập tức ngoan như cún, gượng: "Em mới về, tranh thủ tâm sự với chị dâu tí, kéo gần quan hệ mà."
"Xem là đói." Dịch Hoài cách lý giải của riêng , phán, "Cậu thư phòng đợi ."
Dịch Đông: "Anh cả..."
"Một, hai..."
Chưa đợi Dịch Hoài đếm đến "ba", Dịch Đông thở dài thườn thượt sang Ôn Nguyệt: "Chị dâu, chuyện tiếp nhé!" Nói xong dậy chuồn thẳng khỏi phòng ăn.
Dịch Đông , Dịch Hoài ngập ngừng một lát : "A Đông tếu táo, em đừng nó linh tinh."
"Nói linh tinh á? Em thấy đúng đấy chứ," Ôn Nguyệt thẳng mắt Dịch Hoài, "Em cũng thấy ngoài lạnh trong nóng."
Dịch Hoài ngẩn : "Thế ?"
"Đương nhiên," Ôn Nguyệt dẫn chứng, "Mỗi em bóc phốt hào môn, Daddy em chỉ bảo em cẩn thận đừng đắc tội . Còn thì luôn ủng hộ em, sợ em gây chuyện ảnh hưởng đến . Em thấy hơn Daddy em nhiều."
Dịch Hoài: "..." Tuy là đem so sánh với bố vợ, nhưng dù cũng coi như là một lời khen nhỉ?
...
Ăn cơm xong, Dịch Hoài thư phòng.
Dịch Đông đợi trong đó khá lâu, vì chán quá nên khi Dịch Hoài bước , đang xếp bằng bình hoa, tay táy máy rút một chiếc lá.
Dịch Hoài thấy thế cau mày, tới hỏi: "Ngứa tay ?"
"Em chán mà." Dịch Đông , vội vàng dậy đến bên cạnh trai, hỏi, "Anh chuyện với chị dâu thế nào ?"
"Không gì."
"Không gì á? Không thể nào!" Dịch Đông tin, "Em trải đường cho kỹ thế , còn nhường gian riêng cho hai , lâu như thế mà câu nào với vợ ?"
Nghe hai chữ "vợ", Dịch Hoài liếc xéo em trai một cái, xuống bàn việc : "Cô bảo hơn bố cô ."
"Cái ..." Dù là khen, nhưng lấy chồng so với bố thì vẻ lãng mạn cho lắm nhỉ?
Dịch Đông đang suy ngẫm thì Dịch Hoài : "Mai là lễ mừng thọ chú Chu, cùng ."
"Biết ." Dịch Đông đáp, thầm nghĩ chẳng vì chuyện mà mới gọi em về ?