Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 586: Kết thúc

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:23:31
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sư phụ nói vài câu đơn giản với Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh rồi cáo từ, Tô Mặc mắt đẫm lệ: “Sư phụ thực sự nỡ rời xa chúng con sao? Không thể ở lại mãi mãi với chúng con sao?”

“Ta không thích ở một nơi quá lâu, thích ngao du tứ hải, ta muốn dẫn Côn nhi đi hành y, có lẽ ta còn có thể thu thêm vài đồ đệ có tư chất tốt nữa.”

Nói xong, ông vung tay, dẫn Tô Côn đi, cả hai cùng biến mất không thấy tăm hơi.

Tô Mặc lập tức lại buồn bã.

Trần Thiếu Khanh ôm nàng vào lòng: “Biết sư phụ không sao còn buồn gì nữa, sư phụ nhớ chúng ta thì lúc nào cũng có thể quay lại.”

“Nhưng nếu ta nhớ ông ấy thì làm cách nào mới có thể gặp được ông ấy?” Tô Mặc vừa khóc vừa hỏi.

“Phịch” đột nhiên một gói vải đỏ từ trên trời rơi xuống: “Khóc cái gì, cứ đến rằm tháng tám hằng năm là sư phụ sẽ đến, đây là quà cho hai hài tử!”

Đó là hai chiếc khóa vàng, chế tác tinh xảo, nhìn vào là biết rất có giá trị.

Tô Mặc quan sát kỹ, phát hiện trên khóa vàng còn có ký hiệu, hóa ra đây là đồ sư phụ lấy từ không gian ra.

Sư phụ cũng có không gian riêng!

Xem ra ông và Tử Thần đã hoàn toàn không còn liên quan gì nữa!

Trong gói vải đỏ ngoài khóa vàng còn có một con thỏ nhỏ bằng hạt đào được chạm khắc, buộc bằng dây đỏ.

“Đây là gì?” Trần Thiếu Khanh cầm lên có chút khó hiểu, sao lại chỉ có một cái?

“Đây là Tô Côn tặng cho Tô Lâm, Tô Lâm tuổi thỏ, xem ra hắn vẫn còn nhớ người đệ đệ này.” Tô Mặc cất con thỏ nhỏ đi, định đợi gặp Tô Côn sẽ đưa cho hắn.

Đêm xuống dần, ánh trăng vàng rực xuyên qua những tán cây rậm rạp rải xuống một vùng ánh sáng vàng.

Tô Mặc dựa vào Trần Thiếu Khanh, hai người ngồi trong đình nghỉ mát bên bờ ao, nói chuyện phiếm.

“Sư huynh, sư phụ thực sự có thể đến thăm chúng ta vào thời điểm này hằng năm không?”

“Tất nhiên, sư phụ tuy hành tung kỳ quái nhưng lời nói vẫn rất chuẩn...”

Gió nhẹ thổi qua, trên mặt ao nổi lên những gợn sóng màu vàng.

Trăng đẹp, thời gian như mơ, mọi thứ trở nên mơ hồ tươi đẹp, khiến người ta cảm thấy vô thực!

Lại thêm mấy năm trôi qua, trong dân gian đều đồn rằng Ly quốc này xuất hiện một cặp sư đồ có y thuật tuyệt diệu đến mức cực hạn.

Bất kỳ bệnh nan y nào, họ cũng có thể chữa được.

Chỉ là không có chỗ ở cố định, nghe nói tung tích của họ trải khắp mọi nơi ở Ly quốc.

Họ đã cứu vô số người, hơn nữa tiền khám bệnh được chia thành ba loại, quan lại một giá, thương gia một giá, còn bách tính lại là một giá khác.

Có thương gia tính toán kỹ lưỡng để tiết kiệm tiền khám bệnh, cố tình mặc quần áo rách rưới đi khám, không có ai không bị phát hiện.

Bị phát hiện thì hậu quả rất nghiêm trọng, không phải là không khám cho, mà là tiền khám bệnh tăng gấp mười lần.

Danh tiếng của cặp sư đồ vang xa, ở Ly quốc có rất nhiều truyền thuyết về họ, có người nói rằng sư phụ kia là sư phụ của Bắc Cương Vương, có người nói rằng người nhỏ tuổi là nhi tử của Tô tướng quân.

Hai người đều không trả lời, cứ làm theo ý mình, phiêu bạt không cố định.

Tô Mặc mở một phòng khám quy mô lớn ở Đinh Đào, có hơn trăm y sư, y thuật của mỗi người đều cao siêu, hơn nữa còn phân công rõ ràng.

Đây là điều chưa từng có trong giới y thuật của Ly quốc.

Nàng chia phòng khám thành nhiều khoa, phụ khoa, nhi khoa, ngoại khoa, nội khoa...

Không chỉ người dân ở các nơi ngoài thành đến khám bệnh, mà ngay cả người ở những vùng xa xôi hẻo lánh cũng lặn lội đường xa đến cầu cứu.

Phía sau phòng khám là một trường y khổng lồ, tuyển chọn những học viên có năng khiếu từ khắp mọi nơi.

Chỉ là ngưỡng đầu vào rất cao, vạn người chọn một.

Có thể vào được trường y Đinh Đào, sau đó vào phòng khám đã trở thành nguyện vọng cả đời của nhiều người học y.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tin đồn trong dân gian rằng cặp sư đồ kia hằng năm vào ngày rằm tháng tám sẽ đến phòng khám, hướng dẫn học sinh, vị sư phụ thần thoại kia vậy mà có thể xuất hiện ở đây, còn có thể truyền thụ cho học sinh, điều này càng khiến danh tiếng của phòng khám vang xa.

Có người không tiếc tặng vạn lượng vàng cũng muốn đưa con cái đến đây, cho dù chỉ làm người đứng ngoài nghe giảng cũng cam lòng.

Đinh Đào vốn là thành trì ở giữa sa mạc nhưng nhờ có phòng khám này mà trở thành nơi náo nhiệt, xe cộ tấp nập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-586-ket-thuc.html.]

Trạm dịch, khách điếm ở Đinh Đào cũng vô cùng đắt khách, không hề kém cạnh so với kinh thành.

Tô Mặc mở hơn mười trạm dịch và khách điếm ở Đinh Đào cũng kiếm được đầy túi.

Bây giờ nàng bận rộn nhất là tìm kho rộng rãi, mục đích là để chứa số bạc kiếm được.

Không gian của nàng và sư huynh đã chật ních, ngoài đồng cỏ, ruộng rau và căn cứ, những chỗ còn lại đều được dùng làm kho, chứa số bạc họ kiếm được.

Tôn Hằng có được người muội muội có thể kiếm tiền này, quốc khố cũng trở nên sung túc, xây dựng lại hoàng cung, đồng thời cũng phát triển nhiều nông dân trồng thuốc ở các thôn xóm xung quanh, chuyên trồng các loại dược liệu.

Ly quốc đã trở thành nơi tập trung dược liệu lớn nhất thế giới, các thương nhân thuốc trên thế giới đều đến Ly quốc để nhập hàng.

Bởi vì ở những nơi khác, họ chưa từng thấy loại dược liệu nào có màu sắc đẹp như vậy.

Làm sao họ biết được rằng đây đều là những giống tốt được trồng trong căn cứ trong không gian của Tô Mặc, hơn nữa còn được tưới bằng nước linh tuyền.”

Kinh thành dưới sự thống lĩnh của Tôn Hằng, quốc thái dân an, nhà nhà không đóng cửa, đường không nhặt được của rơi, không còn chiến tranh, chỉ có hòa bình.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh cũng truyền dạy hết võ công của mình cho hai hài tử và Kim Tử, Tiểu Tứ.

Đối với Kim Tử và Tiểu Tứ, vừa giống như đồ đệ, vừa giống như phụ mẫu của họ.

Hai người đối với phu thê Tô Mặc cung kính, hiếu thuận, coi hai hài tử như huynh đệ ruột thịt.

Tô Lâm nhận được mặt dây chuyền thỏ mà Tô Mặc tặng, khóc đến đau đớn, hắn cầu xin Tô Mặc nói lần sau khi ca ca đến, nhất định phải cho hắn đi gặp, Tô Mặc bất đắc dĩ chỉ có thể gật đầu.

Nhưng nàng phát hiện Tô Côn lại không thừa nhận chuyện này: “Vương phi hiểu lầm rồi, ta chưa từng làm mặt dây chuyền thỏ gì cả, ta cũng không rảnh làm những thứ trẻ con như vậy.”

“Vậy đệ thực sự không muốn gặp Lâm nhi sao?” Tô Mặc lạnh lùng hỏi.

“Ta không quen biết Lâm nhi, Thảo nhi gì cả! Bởi vì ta không có huynh đệ tỷ muội!” Trái tim Tô Côn như hóa đá, mặc Tô Mặc có đập thế nào cũng không lay chuyển được.

Nàng kể chuyện này cho Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh nói: “Muốn đối phó với hắn, e rằng chỉ có sư phụ mới được.”

Tô Mặc gật đầu, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của Trần Thiếu Khanh, vẫn là sư huynh thông minh, nói một câu trúng phóc.

Lại đến ngày rằm tháng tám một năm sau, câu đầu tiên Tô Mặc gặp sư phụ chính là về chuyện Tô Lâm muốn gặp Tô Côn.

Sư phụ im lặng không nói, hồi lâu mới nói: “Côn nhi nói không sai, nó không có bất kỳ quan hệ nào với Tô gia.”

“Cho dù hắn không phải người Tô gia nhưng dù sao hắn và Tô Lâm cũng là cùng một nương sinh ra, sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy, ngay cả nhìn đệ đệ mình một cái cũng không muốn, hắn không biết Tô Lâm đã khóc thương tâm đến mức nào sao?”

Tô Mặc oán trách nói.

“Chuyện này ta sẽ sắp xếp!” Sư phụ cuối cùng cũng chịu mở lời.

Ông gọi Tô Côn vào phòng, đóng cửa nói chuyện rất lâu, cuối cùng trong phòng truyền ra tiếng khóc thê lương của Tô Côn, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn nhau, tảng băng đã tan, chuyện này có hy vọng.

Tối hôm đó, sư phụ dẫn Tô Côn xuất hiện trước cửa Tô gia ở kinh thành, họ biết Tô Lâm tối nay ăn cơm xong sẽ về thư viện, họ đang lặng lẽ chờ hắn.

Cuối cùng cửa mở, một bóng người gầy gò xách theo một chiếc hộp đựng sách đi ra khỏi nhà.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên đó có vầng trăng tròn, vẻ mặt buồn bã.

Năm nay tỷ tỷ lại thất hứa, lại không cho hắn gặp ca ca.

Hắn đã dần quen rồi...

“Tô Lâm!” Một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

Tô Lâm quay đầu nhìn lại, kinh ngạc kêu lên: “Ca ca!”

Hắn buông hộp đựng sách, nhào về phía Tô Côn.

Hai người ôm chầm lấy nhau, lúc đầu Tô Côn còn hơi kháng cự, đã lâu rồi hắn không thân mật với người khác như vậy, có chút không quen.

“Ca ca, đệ nhớ huynh lắm, sao huynh không đến tìm đệ? Huynh không biết ngoài cha ra thì huynh chính là người thân nhất trên đời này của đệ sao?” Tô Lâm ôm chặt lấy ca ca, sợ đây chỉ là một giấc mơ, hắn buông tay ra, ca ca lại biến mất.

“Thực ra năm nào ta cũng đến đây đợi đệ, chỉ là không gọi đệ mà thôi.” Tô Côn cuối cùng cũng nói ra sự thật.

“Thật sao?”

“Ừ!”

Tô Lâm nghe xong lời này, tức khắc mọi oán khí trong bụng đều tan biến, hắn ngẩng đầu nhìn ca ca, cười ngọt ngào, trong lòng ca ca thật ấm áp và thoải mái!

HOÀN

Loading...