Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 584

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:23:27
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nương nương sao vậy? Sao lại uống thuốc?” Tô Mặc bái kiến Huệ phi, mở lời hỏi thẳng.

Tiểu cung nữ Hi Nhi vừa định nói gì đó thì bị Huệ phi ra hiệu ngăn lại: “Không sao, chỉ là một số thuốc bổ thôi.”

Huệ phi thản nhiên nói.

Tô Mặc hít hít mũi: “Nương nương có phải tức ngực, khó thở, người luôn mệt mỏi không? Ta ngửi thấy trong thuốc này có mùi khổ qua và hoàng liên.”

Huệ phi nghe xong vẫn thản nhiên: “Ta không hiểu về thuốc, có thể có.”

Đối với Tô Mặc, nàng ấy vẫn khách sáo nhưng lại rất xa cách.

Khi vừa vào cung, nàng ấy không phải như vậy.

Tô Mặc biết là vì chuyện Phượng Ngọc, nàng tiến lên nói: “Nương nương có muốn trò chuyện với ta không?”

“Ta không có tinh thần, không muốn nói chuyện lắm.” Huệ phi thản nhiên nói.

“Đó chính là vậy, điều này có liên quan đến bệnh của nương nương.” Tô Mặc vừa nói vừa kéo tay Huệ phi bắt mạch.

“Tứ chi nương nương dễ lạnh, hơi động là thở gấp, ban đêm hay mơ, ban ngày không có thần sắc, không biết ta nói có đúng không?” Tô Mặc vừa bắt mạch vừa nhẹ giọng hỏi.

“Đều đúng cả? Nương nương muốn sinh cho thánh thượng một tiểu hoàng tử nhưng đã uống nhiều thuốc mà không thấy hiệu quả.” Hi Nhi liên tục gật đầu, không nhịn được xen vào.

“Hi Nhi! Câm miệng!” Huệ phi muốn ngăn cản nhưng đã muộn.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tỷ tỷ khí huyết không đủ, lại sợ lạnh, đương nhiên khó có thai, vậy ta cho tỷ một loại thuốc, tỷ uống đúng giờ, không quá ba tháng chắc chắn có thể mang thai long tử.” Tô Mặc cười lấy ra một lọ sứ trong lòng đưa cho Huệ phi.

Huệ phi có chút do dự, nàng ấy biết muội muội này của phu quân nhưng chưa từng nghe nói nàng biết y thuật.

“Ngươi biết chữa bệnh sao?” Huệ phi nhận lấy lọ thuốc, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Cô nương tinh quái này tuy là muội muội của phu quân nhưng nghe nói Ngọc phi có thể vào cung có liên quan rất lớn đến nàng, không biết tại sao nàng lại muốn giúp nữ nhân Phiên quốc này.

Nàng ấy không tranh giành, Tôn Hằng đưa nữ nhân Phiên quốc vào cung, nàng ấy không sao, cũng không để bụng.

Hoàng thượng có tam cung lục viện, điều này rất bình thường.

Nhưng nghe nói Tôn Hằng công khai muốn lập nữ nhân này làm hoàng hậu trên triều đình, tâm trạng nàng ấy lập tức sụp đổ.

Hóa ra Tôn Hằng không lập hậu, người mà hắn vẫn chờ đợi chính là nữ nhân này.

Nữ nhân này chính là người Tôn Hằng yêu nhất.

Nàng ấy lập tức ngã bệnh, vẫn luôn dưỡng bệnh trong cung, không gặp bất kỳ ai, ngay cả hôm nay hoàng thượng thành thân, nàng ấy cũng không lộ diện.

Sau khi nàng ấy và Tôn Hằng thành thân, vẫn luôn muốn có một đứa con nhưng mãi không có thai, hôm nay nghe Tô Mặc nói vậy, cho nàng ấy thuốc, nàng ấy như thấy được một tia hy vọng.

Nhưng y thuật của Tô Mặc, nàng ấy vẫn có chút bán tín bán nghi.

“Hi Nhi, ngươi nhất định phải giám sát nương nương uống thuốc này mỗi ngày, ba tháng sau nếu không có thai thì cứ việc trách tội ta!” Tô Mặc cười nói với Hi Nhi.

Hi Nhi liên tục gật đầu, cảm ơn.

Nếu nương nương có con với hoàng thượng thì nương nương sẽ có chỗ dựa.

Ra khỏi cung của Huệ phi, Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh đang đứng cười tủm tỉm chờ nàng ở không xa.

“Mặc Mặc, tiệc bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi!”

Cứ như vậy, ba tháng sau, trong cung truyền đến tin vui, Huệ phi nương nương và Ngọc phi nương nương cùng lúc có hỉ.

Đinh Lan vào cung thăm muội muội về, vội vàng tìm Tô Mặc, ôm chặt Tô Mặc vào lòng: “Mặc Mặc, nhờ có muội, muội muội tẩu mới có được đứa con này, Mặc Mặc, tẩu tẩu thay mặt cả Vu gia cảm ơn muội.”

Tô Mặc nghe xong vội nói: “Tẩu tẩu, chúng ta đều là người thân, cần gì phải khách sáo như vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-584.html.]

Tám tháng sau, Huệ phi và Ngọc phi lần lượt sinh cho Tôn Hằng hai nhi tửi.

Chỉ khác là Ngọc phi sinh xong thì thân thể ngày càng suy yếu, còn Huệ phi thì ngày càng khỏe mạnh, khác hẳn với trạng thái trước khi mang thai.

Nhi tử của Huệ phi tên là Tôn Khắc, còn nhi tử của Ngọc phi tên là Tôn Chính.

Khi Tôn Chính bốn tuổi, Ngọc phi đã qua đời vào đêm hôm trước. Nàng ấy bệnh nặng mà không kịp để lại một lời nào.

Đến khi cung nữ phát hiện, người nàng ấy đã lạnh ngắt.

Tôn Chính trở thành hài tử không có nương, Huệ phi thấy hài tử này đáng thương, ngày nào cũng khóc gọi nương, tìm nương, động lòng trắc ẩn, đưa hắn về cung của mình nuôi cùng với Tôn Khắc.

Mùa hè năm sau, Huệ phi được phong làm hoàng hậu.

Về cái c.h.ế.t của Phượng Ngọc, Tôn Hằng còn dặn Tô Mặc âm thầm điều tra.

Chỉ là kết quả cuối cùng khiến Tôn Hằng càng thêm đau lòng.

Hóa ra nàng ấy đã mắc bệnh từ lâu, thường xuyên đau đầu mất ngủ, lo lắng.

Tôn Hằng tìm lang trung đến khám cho nàng ấy, chỉ là lang trung kê đơn thuốc, nàng ấy lại không bao giờ uống, mà lén đổ đi.

Nàng ấy còn không cho cung nữ trong cung nói ra, nếu không sẽ đuổi họ ra khỏi cung.

“Tại sao nàng ấy không uống thuốc của ngự y?” Tôn Hằng nghĩ mãi vẫn không hiểu.

“Thánh thượng, chỉ có một đáp án, nàng ấy không muốn bệnh của mình khỏi, hoặc là nàng ấy căn bản không muốn sống nữa.” Tô Mặc nói lớn.

“Nàng ấy không muốn sống! Trẫm đối xử với nàng ấy tốt như vậy! Hận không thể m.ó.c t.i.m cho nàng ấy,vậy mà nàng ấy lại không muốn sống nữa? Chẳng lẽ nàng chưa từng có tình cảm ấy với trẫm sao?” Tôn Hằng nói xong, giọng nói có chút nghẹn ngào.

“Ca!” Tô Mặc thở dài đi tới: “Có một câu ta đã sớm muốn nói, Ngọc phi chắc chắn có tình cảm với huynh, nếu không sẽ không sinh con cho huynh nhưng huynh lại là kẻ g.i.ế.c cha nàng ấy, ta nghĩ đây là một khúc mắc, nàng ấy không vượt qua được khúc mắc này, bị khúc mắc này làm hại chết.”

Tô Mặc cuối cùng cũng nói ra lời mình muốn nói từ lâu.

“Phượng Ngọc! Phượng Ngọc!” Tôn Hằng nghe xong gục xuống án thư khóc nức nở!

Tô Mặc trở về nhà, kể lại chuyện này cho Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh nghe xong hồi lâu không nói gì, đột nhiên đứng dậy ôm chặt Tô Mặc.

Hắn hiểu cảm giác của Tôn Hằng, nỗi đau mất đi người mình yêu.

Bởi vì hắn đã từng mất đi một lần, chỉ là hắn may mắn hơn Tôn Hằng, hắn đã tìm lại được Tô Mặc, hơn nữa hai người còn trở thành phu thê, có hài tử.

“Mặc Mặc, ông trời đối với ta thật tốt! Để ta tìm lại được nàng! Còn có thể ở bên nàng!” Trần Thiếu Khanh lẩm bẩm.

“Còn nói nữa, hôm đó thành hôn thật sự mất mặt, bây giờ nghĩ lại, ta còn muốn tìm một cái khe đất chui vào.”

Tô Mặc dùng hai tay đ.ấ.m vào lưng Trần Thiếu Khanh vừa tức vừa buồn cười.

Cả hai lại nhớ về ngày thành thân ba năm trước.

Hai mươi chín tháng Chạp, là ngày Tôn Hằng định cho ái nữ của Tô tướng quân thành thân.

Tô tướng quân là thầy của thánh thượng đương triều, những người đến dự tiệc tất nhiên đông đủ.

Có thể nói, bất kỳ ai có chút quan hệ nào cũng đều đến dự.

Ai mà không muốn nhân cơ hội này bám vào cái đùi to tướng quân phủ chứ?

Sáng sớm, Trần Thiếu Khanh cưỡi ngựa, phía sau là đoàn rước dâu đến đón Tô Mặc.

Đáng lẽ phải trực tiếp đón tân nương đến Đinh Đào nhưng đường sá xa xôi nên hắn và Bắc Cương Vương đã bàn bạc sẽ đón tân nương đến phủ của Tư Không gia ở ngoại thành.

Tô Mặc dậy sớm, được thị nữ tắm rửa trang điểm, mặc áo cưới đỏ thẫm, đội khăn trùm đầu chờ Trần Thiếu Khanh đến.

Ngoài cửa tiếng trống, tiếng nhạc rộn ràng, có thị nữ chạy vào nói: “Nhanh lên! Tân lang đến rồi! Đã đến cửa rồi.”

Loading...