Người không có ý chí cầu sinh, dù là đại la thần tiên cũng không thể gọi nàng ấy trở về.
Bất đắc dĩ, Tô Mặc chỉ có thể để Phượng Ngọc tạm thời ở trong không gian của mình, cụ thể sau này sẽ thế nào, nàng cũng chưa nghĩ ra, chỉ có thể thỉnh thoảng đi thăm dò ý tứ của Tôn Hằng.
Nhưng mặc cho Tô Mặc ám chỉ thế nào, Tôn Hằng vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình.
“Sư huynh, ta có một cách, muốn thử lần cuối, chàng có thể giúp ta không?” Tô Mặc nhìn Trần Thiếu Khanh từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ mặt kỳ quái.
“Cách gì? Sao nàng lại nhìn ta như vậy? Sao ta lại thấy nàng không có ý đồ gì tốt nhỉ?” Trần Thiếu Khanh che mắt Tô Mặc, rồi vòng tay ôm lấy eo nàng hỏi.
“...” Tô Mặc thì thầm vào tai hắn vài câu, Trần Thiếu Khanh lập tức trợn tròn mắt: “Cách này cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra được thôi! Đầu óc nàng chứa những gì vậy? Thật là chịu thua nàng!” Nói rồi giơ tay gõ nhẹ lên đầu nàng.
“Đây là cách cuối cùng của ta rồi, nếu không được, ta cũng chỉ có thể từ bỏ thôi.” Tô Mặc xòe tay, vẻ mặt bất lực.
“Sao lại từ bỏ? Mặc Mặc, chẳng lẽ nàng không muốn quan tâm đến nàng ấy nữa sao?” Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Mặc hỏi.
“Tất nhiên là không, sao có thể không quan tâm đến nàng ấy được, chỉ là không thể để nàng ấy ở trong không gian của ta nữa, cứ thế này cũng không phải là kế lâu dài, ta muốn cầu xin thánh thượng đưa gia đình nàng ấy ra khỏi ngục để chăm sóc nàng ấy.” Tô Mặc nói.
“E rằng điều này không thực tế lắm, nghe nói những tù binh này đều phải đi đày, không thể thả ra được.” Trần Thiếu Khanh lắc đầu.
Hai người đang nói chuyện thì những ngón tay của Phượng Ngọc trên giường dường như động đậy, một giọt nước mắt rơi khỏi khóe mắt nàng ấy.
Ngày mười lăm tháng tám, Tôn Hằng mở tiệc lớn chiêu đãi quần thần trong hành cung, vì họ đã sáp nhập Phiên quốc, bắt giữ toàn bộ đại hoàng tử Mạch Thượng và Trịnh hoàng hậu của Phiên quốc cùng tất cả thế lực của họ, không chừa một ai.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi họ tiến vào hoàng cung của Phiên quốc, họ phát hiện ra kho tàng của họ đã bị cướp sạch, thậm chí cả phủ ngự sử cũng nghèo rớt mồng tơi.
Nghe tin này, Tôn Hằng nhìn Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh với ánh mắt đầy ẩn ý, không ngờ cả hai đều rất bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra.
Tiệc kéo dài đến nửa đêm mới tan, các đại thần được gia nhân trong phủ dìu lên xe ngựa, hướng về phủ đệ của mình.
Tôn Hằng nhìn mọi người đã đi hết, mới loạng choạng đứng dậy: “Lộ Dã, đỡ trẫm đi dạo bên ao sen.”
“Hoàng thượng, đã rất muộn rồi, ngài hãy nghỉ ngơi đi!” Lộ Dã ngáp dài khuyên can.
“Nếu không thì ngươi đi ngủ, ta tự đi dạo.” Hắn đẩy người hầu đang muốn tiến lại, nói với Lộ Dã.
Nghe hắn nói vậy, Lộ Dã cũng không còn cách nào khác, đành phải dìu hắn chậm rãi đến bên ao sen trong ngự hoa viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-582.html.]
Giữa ao có một cái đình, Tôn Hằng đi qua hành lang, lặng lẽ đứng trong đình.
“Ao sen in bóng trăng, trăng lạnh chôn hồn cô đơn!” Tôn Hằng lẩm bẩm, hắn nhìn vầng trăng vàng rực in bóng xuống ao, không khỏi lại nhớ đến bóng hình rực rỡ kia.
Nếu nàng ấy còn sống, sẽ thế nào?
Sẽ nói gì với hắn?
Tôn Hằng không chỉ một lần nghĩ như vậy, Lộ Dã ở bên cạnh vì uống quá nhiều rượu, đã ngồi trên ghế đá mà ngủ gật.
Tôn Hằng bất đắc dĩ liếc nhìn hắn, cũng tại Lộ Dã quá mệt, đều là do mình quấn lấy hắn, thực ra nên để hắn về nghỉ ngơi sớm hơn.
Tôn Hằng giơ tay định đánh thức Lộ Dã, để hắn về nhà, đột nhiên một bóng đen nhanh như chớp vụt qua bên ao sen.
Không sai, chính là vụt qua, Tôn Hằng không khỏi trợn tròn mắt.
Bộ quần áo đó thật quen mắt, vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong đầu hắn.
“Có phải là Phượng Ngọc cô nương không? Nàng đứng lại?” Tôn Hằng hét lớn một tiếng, đuổi theo bóng đen đó.
Bóng đen như nghe thấy tiếng gọi của hắn, không những không dừng lại, ngược lại càng đi càng nhanh.
Tôn Hằng sao chịu bỏ cuộc, vận dụng khinh công đuổi theo.
“Phượng cô nương, có phải là nàng không?” Tôn Hằng vừa đuổi theo vừa kiên trì hỏi.
Bóng đen không dừng lại, mà hướng về phía ngọn núi giả ở góc vườn.
Cuối cùng khi Tôn Hằng đến dưới chân núi giả, phát hiện bóng đen đứng trên đỉnh núi giả, đứng bất động.
Cảnh này giống hệt với cảnh nàng ấy nhảy xuống từ trên tường thành hôm đó, sắc mặt Tôn Hằng thay đổi: “Phượng cô nương, nàng đừng động! Nàng ngàn vạn lần đừng động! Nghe ta giải thích được không?”
Cô nương nghe thấy tiếng động nhưng không quay đầu lại, mà vẫn đứng trên núi giả, quay lưng về phía Tôn Hằng, kiêu ngạo đứng thẳng, không nhúc nhích.
“Phượng Ngọc cô nương, nàng nghe ta nói... nàng nghe ta nói được không?” Tôn Hằng nhìn bóng lưng của nàng ấy, vội vàng giải thích.
Hoàn toàn mất lý trí, quên mất việc nhảy xuống từ lầu thành cao như vậy, sao có thể không hề hấn gì.
Hắn quá muốn giải thích với nàng ấy, không chỉ nghĩ một ngày, mà là từ sau trận chiến đó, vô số đêm, trong đầu hắn đều hiện lên bóng hình của nàng, không thể xóa nhòa.