Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 580

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:23:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôn Hằng hạ quyết tâm đích thân dẫn quân đánh Phiên quốc, không ai ngăn cản được.

Cơ hội tốt như vậy, cả đời này có lẽ chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

“Thánh thượng, thần nguyện theo thánh thượng đích thân dẫn quân.”

Lộ Dã tự động xin đi.

“Thần cũng nguyện ý.” Là hai huynh đệ Tô Bân và Tô Quân.

“Không! Trẫm đi rồi, trong nhà cũng phải có người, các ngươi ở lại đi.” Tôn Hằng từ chối bọn họ.

Tô Bân sắp làm tân lang, vạn nhất có chuyện gì bất trắc, hắn biết ăn nói thế nào với sư phụ.

Trần Thiếu Khanh không lên tiếng, hắn biết nói hay không nói thì hắn và Tô Mặc nhất định cũng sẽ đi, chỉ là bọn họ nhất định sẽ âm thầm đi theo, chứ không để Tôn Hằng biết.

Trịnh hoàng hậu ở Phiên quốc đã sớm nhận được tin, vốn tưởng rằng cho Ly quốc mười tòa thành trì, chuyện này sẽ được giải quyết, không ngờ Tôn Hằng lại đích thân dẫn quân, Trịnh hoàng hậu tức giận đến nỗi lông mày dựng đứng, đập bàn đứng dậy: “Tôn Hằng tiểu nhân này, lại không giữ chữ tín, lấy thành trì rồi còn chưa đủ, hắn muốn làm gì? Giết sạch sao?”

Sau đó bà ta quay đầu nhìn về phía thân tín của mình ở phía dưới nhưng mọi người đều im lặng, cúi đầu sợ Trịnh hoàng hậu hỏi đến mình.

“Tể tướng, ngươi nói xem chuyện này nên làm thế nào?” Trịnh hoàng hậu cuối cùng cũng chỉ đích danh.

Trịnh Quảng là cháu họ của bà ta, cũng là do bà ta một tay nâng đỡ lên, có chuyện gì bà ta đương nhiên nghĩ đến hắn ta đầu tiên.

Trịnh Quảng đang để tâm trí phiêu du, tối qua cô nương ở Mộng Xuân lâu hầu hạ hắn ta cảm giác không tệ, tối nay còn muốn đi thêm một chuyến.

“Tể tướng! Ngươi không nghe thấy bản cung đang hỏi ngươi sao?” Trịnh hoàng hậu thấy hắn ta không phản ứng, bất mãn quở trách.

“Bẩm hoàng hậu nương nương, thần nguyện đi gặp tên khốn Tôn Hằng đó!” Lúc này có một người đứng ra, chắp tay xin lệnh.

Mọi người nhìn lại thì ra là đại tướng quân Phong Sâm.

“Lão tướng quân, ngài tuổi đã cao, hay thì thôi đi, để người trẻ tuổi đi.” Thấy là ông ta, Trịnh hoàng hậu có chút tiếc nuối nói.

Phong Sâm là tướng lĩnh già nhất triều Phiên quốc, mặc dù đã trải qua trăm trận chiến nhưng tuổi đã cao, hôm nay ông ta thấy cả triều không ai lên tiếng, bèn đứng ra xin đi.

“Thần không già, còn có thể chiến đấu với bọn họ thêm ba trăm hiệp.” Phong Sâm vỗ n.g.ự.c nói rất tự tin.

“Vậy tể tướng, ngươi thấy thế nào?” Trịnh hoàng hậu thấy Trịnh Quảng vẫn đang ngẩn người, lại chuyển lời hỏi.

Trịnh Quảng cúi đầu, ngự sử đại nhân bên cạnh đẩy hắn ta một cái: “Hoàng hậu nương nương hỏi ngươi thế nào?”

“A... không tệ!” Trịnh Quảng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-580.html.]

“Cái gì không tệ?” Trịnh hoàng hậu quát lớn.

“Tiểu Xuân Hồng không tệ, da mềm mại lại trắng trẻo, cảm giác...” Trịnh Quảng mang theo vẻ mặt thỏa mãn hồi tưởng.

“Ha ha ha!” Triều đường vang lên một tràng cười khẩy.

Trịnh hoàng hậu hoàn toàn bị chọc giận: “Trịnh Quảng!”

Trịnh Quảng đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng sắc bén của hoàng hậu, hắn ta đột nhiên tỉnh táo lại, quỳ phịch xuống đất.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Người đâu! Kéo xuống đánh hai mươi đại bản!” Trịnh hoàng hậu ra lệnh cho thị vệ đứng bên cạnh.

Ngay lập tức có người tiến lên đè Trịnh Quảng xuống, có người cầm ván chuẩn bị đánh.

“Xin nương nương thứ tội! Thật sự đánh sao?” Trịnh Quảng nhìn Phong Sâm đứng bên cạnh như cây thông thẳng tắp thì thầm.

Nhưng Phong Sâm lại như không nghe thấy, đứng im lặng không nhúc nhích.

Thấy ông ta không động, Trịnh Quảng lại ra hiệu cho những người phía sau, có những người lanh lợi, lập tức tiến lên quỳ xuống cầu xin Trịnh hoàng hậu.

Có một người thì có người thứ hai, không lâu sau trong điện đã quỳ đen kịt một mảng nhưng Phong Sâm ở bên cạnh vẫn không động, ánh mắt nhìn Trịnh Quảng là sự khinh thường và coi thường.

“Được lắm lão già họ Phong kia, không nể mặt ta, ngươi chờ đấy, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.” Trịnh Quảng thầm mắng trong lòng.

Cuối cùng Trịnh hoàng hậu vẫn miễn phạt Trịnh Quảng, bà ta nhìn đứa cháu trai mình nuôi lớn, sao nỡ đánh được.

“Được! Đã có nhiều ái khanh thay ngươi cầu xin, vậy thì miễn hai mươi đại bản này, ngươi về phủ mà sám hối!”

Trịnh hoàng hậu phất tay, thế mà lại để Trịnh Quảng đi.

“Được lắm lão già họ Phong kia, ngươi chờ đấy, xem ta xử lý ngươi thế nào, nghe nói ngươi có một nữ nhi khá xinh đẹp, đợi ngươi xuất chinh rồi, ha ha...” Lời nói của Trịnh Quảng khiến gáy Phong Sâm lạnh toát.

Nếu ông ta đi rồi, lỡ nữ nhi rơi vào tay tên khốn này thì không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ đến đây, ông ta chắp tay nói: “Thần khẩn cầu cho thần được mang theo nữ nhi Phượng Ngọc ra chiến trường.”

Trịnh hoàng hậu giật mình: “Mặc dù nghe nói Phượng Ngọc cũng biết múa thương múa gậy nhưng triều ta chưa từng có chuyện nữ tử ra chiến trường, lão tướng quân vì sao lại muốn như vậy?”

Vì sao ư? Còn không phải vì đứa cháu trai tốt của bà sao?

Phong Sâm nhịn cơn tức không lên tiếng, hồi lâu ông ta mới nói: “Tiểu nữ vẫn luôn muốn được rèn luyện, thần nghĩ đây chính là một cơ hội tốt.”

Nữ nhi của ông ta tuy biết một ít võ công nhưng nếu ông ta không có ở đó, không biết Trịnh Quảng sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ nào để đối phó với nàng ấy.

Ông ta thực sự không yên tâm để nữ nhi ở lại.

Loading...