Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 579

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:23:16
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nhưng bây giờ ta thích sư huynh cũng không muộn mà, sư huynh đừng buồn được không? Bây giờ Tô Mặc thực sự rất rất thích huynh...” Tô Mặc nói xong thì cơn buồn ngủ ập đến, không lâu sau đã ngủ thiếp đi trong lòng Trần Thiếu Khanh.

“Mặc Mặc! Mặc Mặc!” Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc gọi khẽ nàng từng tiếng, nhân nhi trong lòng hắn ngủ ngon lành, khóe miệng khẽ nhếch lên, thậm chí còn cười thành tiếng.

Ba năm sau...

Vương phủ Bắc Cương, hơn mười nha hoàn và gia nhân đang đuổi theo hai tiểu đoàn tử.

Hai tiểu đoàn tử như có lò xo dưới chân, chạy nhanh như chớp, không ai đuổi kịp.

“Tiểu thư! Công tử! Xin hai người dừng lại được không?” Một nha hoàn mệt mỏi đứng chống nạnh cầu xin bọn họ.

“Ca ca, bọn họ đúng là phế vật, người lớn như vậy mà không đuổi kịp chúng ta.” Tiểu cô nương dừng lại trừng mắt nhìn đám người kia.

“Tư Mạc, bọn họ chính là phế vật.” Tiểu nam hài cũng dừng lại, nắm tay nữ hài, hai người đi thẳng về phía một cái sân.

Lúc này cửa sân mở ra, hai người từ bên trong đi ra.

“Phụ vương mẫu phi!” Hai tiểu đoàn tử chạy tới, mỗi đứa ôm một người.

Hai người chính là Trần Thiếu Khanh đã trở thành Bắc Cương Vương và Tô Mặc đã trở thành Vương phi.

Hai tiểu đoàn tử là nhi nữ sinh đôi của họ, Trần Tư Mạc và Trần Khanh Mạc.

Tên của hai hài tử trùng âm với tên của Tô Mặc, nhiều người cho rằng không ổn nhưng Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc hoàn toàn không để ý đến điều này.

Tên chỉ là một ký hiệu mà thôi, có trùng âm hay không thì có liên quan gì?

“Phụ vương mẫu phi, bọn họ đều không đuổi kịp con và ca ca, bọn họ thật ngốc!” Trần Tư Mạc nói một cách giòn tan.

“Đúng vậy, trong cả Ly quốc này có ai sánh được với hai đứa con?” Tô Mặc khen ngợi.

Hai tiểu đoàn tử sinh ra đã có ngũ quan phi thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thính lực, thị lực, vị giác, khứu giác đều vượt xa người thường gấp nhiều lần.

Hơn nữa tốc độ và sức mạnh cũng rất kinh người.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã thảo luận về vấn đề này rất nhiều lần, cuối cùng họ nhất trí cho rằng đó là do bọn trẻ thường xuyên uống nước linh tuyền.

Khi Tô Mặc từ thành thân với Trần Thiếu Khanh, không lâu sau đã phát hiện mình có thai, phản ứng thai nghén của nàng rất dữ dội, ăn gì cũng nôn, chỉ có một thứ, uống nước linh tuyền thì rất thoải mái, không buồn nôn cũng không thấy đói.

Phát hiện ra điều này, Trần Thiếu Khanh liền ngày ngày đổi cách cho Tô Mặc uống nước linh tuyền.

Nấu cơm dùng, làm bánh dùng, nấu canh dùng, thậm chí tắm cho nàng cũng dùng.

Cứ như vậy cho đến khi sinh hai tiểu đoàn tử, Tô Mặc mới khôi phục chế độ ăn uống như trước.

Không ngờ hai hài tử lại trở thành thiên tài.

Ngũ quan thông tuệ, lại thông minh lanh lợi, trí nhớ siêu phàm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-579.html.]

Cái gì dạy chúng một lần là nhớ rõ ràng.

Hai hài tử rất ngoan, cuộc sống trong cung cũng rất thoải mái, Bắc Cương Vương đã thoái vị, hàng ngày dẫn theo Tào Tây đi khắp nơi du ngoạn, về thì ở cùng tôn tử tôn nữ hưởng niềm vui tuổi già, căn bản không nhắc đến chuyện đưa tôn nữ về Ly thành.

Trần Thiếu Khanh bận rộn công vụ, còn thường xuyên phải đến Ly thành gặp Tôn Hằng, hầu như rất ít khi gặp hai hài tử.

Điều duy nhất khiến Tô Mặc nghĩ đến mà có chút không vui chính là sư phụ vẫn bặt vô âm tín, nàng đã phái người đi tìm nhưng không ai còn gặp lại một nữ tử tên Tử Thần, sống c.h.ế.t chưa rõ.

Điều này trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng Tô Mặc.

Tôn Hằng quả nhiên cưới nhị tiểu thư Vu gia, chỉ là không phải hoàng hậu, mà là quý phi.

Trong lòng hắn có một bóng hình, một nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, cưỡi ngựa cao đầu, áo choàng tung bay trong gió.

Hắn đang chờ... cho nên mặc dù đã cưới nhị tiểu thư Vu gia nhưng hắn vẫn không phong nàng ấy làm hoàng hậu.

May mà Vu Đình Huệ rất biết đủ, có thể gả cho người mình thích đã là tốt lắm rồi, còn thân phận gì thì nàng ấy thực sự không quan tâm.

Hai năm sau, họ cũng có một nhi tử, tên là Tôn Hiểu.

Tiệm thuốc của Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã phủ khắp cả Ly quốc, dược liệu của họ chất lượng tốt, hiệu quả cũng rõ rệt, cho dù sau này dược liệu của Phiên quốc tràn vào cũng không thể cạnh tranh được với dược liệu của họ, đến nỗi các thương nhân dược liệu của Phiên quốc cũng bắt đầu nhập hàng từ chỗ họ.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh bận rộn với công việc, không có thời gian thu hoạch và vận chuyển dược liệu nữa nên giao toàn quyền việc này cho Trịnh lang trung và Bạch Trạm, đưa cho họ hạt giống và nước linh tuyền, để họ tìm nơi trồng.

Tiệm thuốc Tô Trần Ký càng mở càng lớn, gần như độc chiếm toàn bộ thị trường dược liệu của Ly quốc.

Danh tiếng cũng ngày càng lớn, thậm chí biến vùng Bắc Cương hoang vu thành căn cứ bán buôn dược liệu.

Kim Tử và Tiểu Tứ học xong ở Ly thành thì trở về Bắc Cương, luôn đi theo Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh không giấu giếm gì hai người, đem hết võ công mình biết truyền thụ cho họ, hai người cũng rất thông minh nên học rất nhanh.

Mười năm sau, hai người đã trở thành những thiếu niên khôi ngô tuấn tú, trở thành cánh tay đắc lực nhất của Bắc Cương Vương.

Tô Mặc rảnh rỗi thì về Ly thành thăm Tô Tử Thành và Tô phu nhân, còn có ca ca và đệ đệ của nàng.

Tô Mặc nhìn ra được trong lòng Tô Tử Thành vẫn luôn nhớ đến Tô Côn, chỉ là sợ Tô phu nhân không vui nên vẫn không nhắc đến.

Chẳng phải nàng cũng ngày ngày nhớ đến sư phụ sao?

Chỉ là sư phụ và Tô Côn rốt cuộc đang ở đâu?

Tô Mặc có lúc đêm khuya tĩnh lặng, liền ngắm nhìn vầng trăng trên trời mà ngẩn ngơ.

“Rằm tháng tám lại sắp đến, sư phụ người ở đâu? Người thật nhẫn tâm!” Rằm tháng tám năm nay, cả nhà ăn xong bữa cơm đoàn viên, hai tiểu đoàn tử đi ngủ rồi, Trần Thiếu Khanh lại đến thư phòng bận việc.

Tô Mặc ngồi bên ao sen đối diện với vầng trăng lẩm bẩm một mình.

“Chủm” - một viên sỏi nhỏ rơi xuống giữa ao, tạo nên những vòng tròn lan tỏa.

“Tiểu nha đầu thối lại nói xấu ta...” Một giọng nam truyền đến.

“Sư phụ!” Tô Mặc nhảy dựng lên, chạy về phía có tiếng nói.

(Hoàn chính văn)

Loading...