Tô Mặc vội vàng nói: “Nào, tiệc bắt đầu rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Mọi người nghe xong đều nhìn chằm chằm vào Tôn Hằng.
Thánh thượng không nhúc nhích, ai dám đi trước.
“Ồ, thánh thượng có chuyện muốn nói với Huệ tỷ tỷ, chúng ta đi ăn trước.” Tô Mặc lại tự tiện làm chủ, sau đó quay đầu nháy mắt với Tôn Hằng.
Tôn Hằng không muốn từ chối tấm lòng tốt của Tô Mặc, bèn phối hợp nói: “À, là thế này, ta tìm Vu nhị tiểu thư có chút chuyện muốn hỏi, đừng đợi trẫm nữa, các ngươi đi trước đi.”
Mọi người nghe xong mới thi lễ rồi lần lượt đi ra ngoài.
Còn hai tên thị vệ muốn ở lại, cũng bị Tô Mặc đuổi ra ngoài.
Thị vệ vốn không muốn ra nhưng Tô Mặc trừng mắt nhìn họ: “Không có mắt, làm sao mà sống trong cung được, đồ ngốc!”
Hai tên thị vệ nghe xong như bừng tỉnh, mới hiểu ra là chuyện gì, đi ra ngoài liên tục cảm ơn Tô Mặc.
Trong phòng không có ai, hương thơm thoang thoảng, Vu Đinh Huệ vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Tôn Hằng, mặt đỏ bừng, đứng thẳng đơ.
“Đứng đó không mệt sao? Lại đây, ngồi xuống.” Tôn Hằng vẫy tay ra hiệu cho nàng ấy ngồi xuống.
Vu Đinh Huệ mới ngẩng đầu lên mỉm cười, đi về phía Tôn Hằng...
Đêm đã khuya, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh uống rượu mừng, cả hai đều hơi say, dìu nhau loạng choạng đi về phòng.
“Chàng về đi! Ta muốn ngủ rồi.” Đến cửa, Tô Mặc đẩy Trần Thiếu Khanh một cái nhưng không đẩy được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-578.html.]
“Ta không đi, tối nay không đi!” Trần Thiếu Khanh lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết: “Nàng nói gì cũng không đi.”
“Chàng không đi, ta đi!” Tô Mặc nghe xong cười gian, đóng cửa rồi nhảy vào không gian của mình.
Nàng vào phòng, nằm ngửa trên giường lớn, ôi chao?
Sao lại có gì đó cộm cộm, nàng đang thắc mắc thì từ phía sau có một đôi tay to đưa ra ôm chặt lấy nàng.
“Buông ra! Buông ra!” Tô Mặc không cần nhìn cũng biết là ai, nàng giãy giụa nhưng đôi tay to kia lại ôm nàng chặt hơn.
“Không thoát được đâu, bỏ cuộc đi! Mặc Mặc, hai mươi chín tuổi nàng chính là thê tử của Trần Thiếu Khanh ta, Mặc Mặc, nàng có biết ta đã chờ ngày này bao lâu không?” Trần Thiếu Khanh chậm rãi nói, giọng nói không còn chút say nào.
Hôm đó, hắn dẫn theo một đội người đang chiến đấu với thây ma, đột nhiên nhận được thư của quân đội Tô Mặc, hắn trốn xuống một chiến hào, nóng lòng mở thư ra.
Đọc xong hắn đã ngây người, trên thư nói Tô Mặc đã hy sinh trong trận chiến.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn lập tức cảm thấy ngày tận thế đã đến, hắn như phát điên đứng dậy, cầm s.ú.n.g xông ra ngoài, hoàn toàn quên mất không xa nơi đó là một bãi mìn.
“Sư huynh, huynh đến đây là vì ta sao? Chẳng lẽ huynh đã thích ta từ lâu?” Tô Mặc nghe Trần Thiếu Khanh nói xong, vẻ mặt kinh ngạc, nàng xoay người vuốt ve khuôn mặt hắn hỏi.
“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được sao? Lúc đó trong lòng nàng không có ta chút nào sao?” Trần Thiếu Khanh dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt nàng, chất vấn.
Tô Mặc chớp chớp mắt: “Sư huynh lợi hại như vậy, lúc nào cũng hung dữ với ta, ta làm sao dám có tâm tư đó với sư huynh?”
Nàng nói đều là sự thật, lúc đó nhìn thấy Trần Thiếu Khanh là nàng chỉ muốn trốn đi, khiến mình tàng hình, sư huynh đối với nàng quá nghiêm khắc.
Hơn nữa còn lạnh lùng như vậy.
Trần Thiếu Khanh nghe xong lập tức không nói gì nữa, hắn có chút chán nản, hắn và sư muội từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, trong lòng hắn toàn là nàng nhưng hóa ra sư muội chưa từng thích hắn.