Không lâu sau, hắn ta bị thuộc hạ của mình c.h.é.m thành một đống thịt nát.
Có người nhớ đến sự khắc nghiệt thường ngày của hắn ta nên nhân cơ hội trút giận, c.h.é.m thêm vài nhát, đáng thương cho Triệu Thanh đường đường Tề vương, vậy mà c.h.ế.t không toàn thây, biến thành những miếng thịt vụn.
Lúc này, một con kền kền bay từ trên trời xuống, nó nhắm vào đống thịt tươi trên mặt đất, lao xuống với tiếng gió rít, những thị vệ còn lại kinh hô một tiếng, vội vàng tản ra chạy trốn.
Nhưng họ phát hiện bầu trời đột nhiên tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy dường như có một đám mây đen lớn trôi tới.
Nhưng tốc độ di chuyển của đám mây đen này có chút kinh người.
“Không ổn, toàn là kền kền! Mau chạy!” Một người mắt tinh hét lên.
“Á! Cứu mạng!” Mọi người sợ hãi vứt bỏ mũ giáp, chạy trốn tán loạn.
Đám mây đen lao xuống về phía họ, họ vừa lăn vừa bò vừa chạy, từng con kền kền không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, có con còn thích thú trêu đùa họ như mèo vờn chuột.
Bọn người này vừa mệt vừa khát, không lâu sau đã không còn sức lực, đành nằm trên cát không nhúc nhích.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đám kền kền dừng lại gần họ, chúng có quy tắc riêng, không ăn đồ sống, chúng có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chờ những sinh vật sống này biến thành xác c.h.ế.t tươi mới, đó mới là cơ hội kiếm ăn tốt nhất của chúng.
Trần Thiếu Khanh khoanh tay đứng trên một cồn cát, lạnh lùng nhìn họ.
Không sai, chính hắn đã sắp xếp những người này vào phòng tối trong không gian rồi mang đến đây, sau đó hắn dịch chuyển tức thời đến ngay trung tâm sa mạc này.
Đưa cho hơn mười người này một bình nước, như vậy trò chơi mới thêm phần thú vị.
Quả nhiên mọi thứ đều diễn ra theo cốt truyện hắn thiết kế, vốn định sau khi Triệu Thanh c.h.ế.t thì mặc kệ những người này tự sinh tự diệt, không ngờ lại có nhiều kền kền đến như vậy.
Có lẽ đây chính là số mệnh của họ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-574.html.]
Trần Thiếu Khanh nhìn những người kia dần mất đi ý chí chiến đấu, chỉ chờ tự sinh tự diệt, hắn đột nhiên cảm thấy mất hứng.
Hắn cong môi, dịch chuyển tức thời trở về bên cạnh Tô Mặc.
“Sư huynh, vừa rồi huynh đi đâu vậy?” Tô Mặc thấy Trần Thiếu Khanh đột nhiên xuất hiện, chớp mắt hỏi.
“Đi dọn dẹp chướng ngại vật cho Tôn ca ca của muội.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa cởi áo choàng ra, giũ sạch cát trên người.
“Huynh đến sa mạc sao?” Tô Mặc nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, ném tên cẩu vương kia vào sa mạc.” Trần Thiếu Khanh hơi khát nước, hắn muốn uống nước.
Tô Mặc nhìn đôi môi nứt nẻ của hắn, vội chạy đến bàn rót một cốc trà đầy đưa cho Trần Thiếu Khanh.
Trần Thiếu Khanh ngẩn người trong chốc lát, sau đó khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhận lấy uống cạn.
“Sư huynh, đủ chưa? Uống thêm một cốc nữa.” Tô Mặc vừa nói vừa cầm ấm trà rót thêm cho Trần Thiếu Khanh.
Trần Thiếu Khanh lại uống cạn một hơi.
“Thế tử đi đâu vậy? Sao lại khát đến thế?” Trần Thiếu Khanh uống rất thoải mái, khiến Tôn Hằng đang bàn bạc chuyện với Lộ Dã ở bên cạnh chú ý.
“Trời nóng, hơi khát.” Trần Thiếu Khanh trả lời qua loa.
Nhìn lò sưởi đang cháy trong phòng, Tôn Hằng gật đầu như có điều suy nghĩ: “Đúng vậy! Quả thực là nóng!”
“Thánh thượng, vi thần nghi ngờ những bản đồ mà thánh thượng muốn tìm đã bị Tề vương lấy mất.” Lộ Dã nói với Tôn Hằng.
Lời của Lộ Dã lại đưa Tôn Hằng trở lại chủ đề mà họ vừa nói: “Ừ, nếu tìm khắp nơi không thấy thì chắc chắn là như vậy, nếu bổ sung lại từng tờ bản đồ này thì e rằng không dễ dàng gì.”