Trần Thiếu Khanh nói xong, lạnh lùng nhìn lão hoàng đế.
“Tên bại gia tử này, ta không có nhi tử như vậy, đừng hòng có thành trì, sống c.h.ế.t của hắn không liên quan đến ta.” Lão hoàng đế nói rất kiên quyết.
Ông ta vẫn luôn không mấy thiện cảm với nhi tử này, bề ngoài thì trung hậu nhưng bên trong lại gian xảo và nham hiểm.
Nhưng dù sao Mạch Thượng cũng là đại nhi tử, tương lai vẫn phải truyền ngôi cho hắn ta.
Nhưng vì mãi không lập thái tử nên nhi tử bất hiếu này đã có ý phản nghịch, ngầm sắp xếp thay thế toàn bộ người của mình, đến khi phát hiện ra thì đã muộn, ông ta đã bị quản thúc.
Nhất cử nhất động của ông ta đều có người báo cáo cho Mạch Thượng, ông ta đã trở thành một cái xác không hồn, bị khống chế.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ nghe nói nghịch tử này xảy ra chuyện, ông ta đang muốn nhân cơ hội này trừ khử hắn ta.
Lúc này, cửa mở ra, một nữ nhân mặc trang phục lộng lẫy từ bên ngoài xông vào, đầu đội phượng quan, chỉ là vì chạy quá vội nên phượng quan đã lệch, tóc cũng xõa tung, trông có vẻ chật vật.
“Thánh thượng! Thánh thượng, cứu mạng nhi tử của thần thiếp, cứu mạng nó! Thành trì là vật c.h.ế.t nhưng nhi tử là người sống, thánh thượng là phụ hoàng của nó, không thể không quan tâm được!” Nữ nhân nói xong liền quỳ sụp xuống dưới chân lão hoàng đế.
Lão hoàng đế cúi đầu nhìn thì ra là hoàng hậu Trịnh thị của ông ta, cũng là thân mẫu của Mạch Thượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-563.html.]
“Hắn đáng sao? Đứa nghịch tử đó, tốn một lượng bạc vì hắn, trẫm cũng thấy không đáng, huống chi là mười tòa thành trì!” Lão hoàng đế muốn đá Trịnh hoàng hậu ra.
Nhưng hoàng hậu lại như hàn trên chân ông ta, mặc kệ ông ta đá thế nào cũng không chịu buông tay.
“Hoàng hậu nương nương, xem ra thánh thượng căn bản không để ý đến hai mẫu tử các người, hay là người vẫn nên từ bỏ đi.” Tô Mặc ở bên cạnh lắc đầu, vẻ mặt đầy thương cảm nhìn Trịnh hoàng hậu.
“Không! Hoàng thượng không phải là người như vậy! Thiếp không tin thánh thượng là người sắt đá! Hổ dữ không ăn thịt con, huống chi thánh thượng lại có tấm lòng Bồ Tát.” Trịnh hoàng hậu không thèm nhìn Tô Mặc lấy một cái, chỉ ngây người nhìn lão hoàng đế trước mặt.
“Trẫm là Bồ Tát sao, khi đứa nghịch tử đó quản thúc và khống chế trẫm, sao ngươi không nói gì? Lúc đó ngươi ở đâu? Bây giờ ngươi ra mặt, chứng tỏ trong mắt ngươi chỉ có đứa nghịch tử này, không bao giờ có trẫm, ngươi c.h.ế.t tâm đi, trẫm sẽ không dùng thành trì để đổi lấy hắn, dù có c.h.ế.t cũng không!” Lão hoàng đế nói xong liền cúi đầu bẻ tay hoàng hậu trên chân mình ra.
Hoàng hậu đột nhiên đứng dậy, rút một cây trâm vàng trên đầu đ.â.m mạnh vào cổ lão hoàng đế, lão hoàng đế ngã gục xuống.
Hoàng hậu lấy một cuộn giấy từ trong tay áo đưa cho Tô Mặc: “Cầm lấy, hắn đã không quan tâm đến hai mẫu tử chúng ta, ta cũng sẽ không quan tâm đến hắn.”
Tô Mặc nhận lấy mở ra xem thì ra là thánh chỉ, nàng kinh ngạc nhìn Trịnh hoàng hậu.
“Ta rất quen chữ của lão già kia, yên tâm không ai có thể nhận ra, chữ tuy giả nhưng ngọc tỷ là thật, cứ cầm lấy đi, mười tòa thành trì là của các ngươi, chỉ là các ngươi nhất định phải bảo vệ mạng sống của nhi tử ta, nếu không ta liều mạng cũng sẽ không tha cho các ngươi.”
Trịnh hoàng hậu nói đến đây, trong mắt lộ ra tia hung dữ.
Tô Mặc gật đầu: “Yên tâm, mạng sống chắc chắn không có vấn đề, còn những thứ khác thì chúng ta không dám nói...”