“Năm tòa thành trì! Không! Mười tòa thành trì! Ta dùng mười tòa thành trì đổi thuốc giải!” Giọng đau đớn của Mạch Thượng đã khàn đặc, hắn ta đang tranh giành mạng sống với thứ thuốc bột trên người.
“Không có bằng chứng, ta làm sao tin ngươi?” Trần Thiếu Khanh chậm rãi hỏi.
“Ta viết! Ta nguyện viết ra! Ngươi cầm cái này đi tìm phụ hoàng ta, ông ấy chắc chắn sẽ đưa!” Mạch Thượng nói xong liền xé một mảnh vải từ trên tay áo, cắn ngón tay nhanh chóng viết vài chữ lên đó.
“Lấy đi! Phụ hoàng ta chắc chắn sẽ đưa.” Hắn ta đã sắp không nói nên lời, hắn ta cảm thấy toàn thân mình đang dần tan chảy.
“Được! Ta tin ngươi lần này! Nếu còn lần sau để ta thấy ngươi làm chuyện bất lợi cho Ly quốc, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Trần Thiếu Khanh nói xong liền lấy ra một lọ thuốc nước mở nắp đổ lên người Mạch Thượng, khi đổ đến chân thì thuốc nước đã hết.
Hắn bất lực lắc lắc: “Xin lỗi! Hết rồi! Chậc! Chân ngươi không giữ được rồi! Để phụ hoàng ngươi tặng ngươi một chiếc xe lăn tốt đi!”
Trần Thiếu Khanh nói xong, ném lọ thuốc xuống đất, cầm tờ giấy Mạch Thượng viết, bước đi thong thả ra ngoài.
“Á! Chân ta! Chân ta! Ngươi quay lại! Quay lại!” Mạch Thượng liều mạng bò tới nhặt lọ thuốc trên đất mở ra đổ mạnh lên chân mình nhưng thực sự đã cạn, không đổ ra được một giọt nào.
“Á! Ta muốn g.i.ế.c các ngươi! Giết các ngươi!” Hắn ta như phát điên gào thét, rên rỉ về phía bóng lưng Trần Thiếu Khanh.
“Phịch” một tiếng có thứ gì đó rơi xuống, hắn ta quay đầu nhìn lại, hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Hóa ra là hai chân hắn ta đã bị đứt lìa ở đầu gối.
Trần Thiếu Khanh nhét mảnh vải rách vào người, đi ra ngoài, bên ngoài lửa cháy ngút trời, là đám thị vệ đang đốt thuốc có độc.
Tô Mặc đứng bên cạnh nhìn họ đốt hết tất cả thuốc, cho đến khi cháy thành tro, lúc này mới quay lại tìm Trần Thiếu Khanh.
Nhưng lại phát hiện Trần Thiếu Khanh đang ở cách đó không xa mỉm cười nhìn nàng: “Mặc Mặc, được rồi, chúng ta nên đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-562.html.]
Nói xong liền đưa tay ôm lấy eo nàng.
“Sư huynh, chúng ta về nhà sao?” Tô Mặc hỏi.
“Không! Còn một chuyện nữa, chúng ta phải đi ngay.” Nói xong liền ôm chặt Tô Mặc, hai người biến mất trong nháy mắt.
Khi xuất hiện trở lại, đã đến hoàng cung Phiên quốc.
Lão hoàng đế đã ôm phi tần ngủ, đột nhiên cảm thấy bên giường xuất hiện hai bóng đen.
Ông ta giật mình, ngồi dậy.
Phi tần cũng nghe thấy động tĩnh, liền thức dậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh trước giường, nàng ta sợ hãi hét lớn: “Thích khách!”
Nàng ta vừa dứt lời, Tô Mặc đã dùng cán đao đánh ngất nàng ta.
Lão hoàng đế kinh hãi: “Các ngươi là ai, muốn làm gì?”
“Chúng ta đương nhiên đến để lấy lại thứ vốn thuộc về mình!” Trần Thiếu Khanh nói xong liền lấy mảnh vải rách từ trong n.g.ự.c ra ném vào lòng lão hoàng đế. “Đây là thứ gì?” Lão hoàng đế nhặt mảnh vải lên, mượn ánh đèn mờ mờ nhìn chữ viết trên đó. Đột nhiên tay ông ta run lên dữ dội.
Không sai, đây là chữ viết của nhi tử ông ta, Mạch Thượng, viết rằng muốn ông ta đưa cho bọn họ mười tòa thành trì, nếu không thì mạng của Mạch Thượng sẽ không giữ được.
“Các ngươi là người Ly quốc?” Lão hoàng đế run giọng hỏi, vừa tức vừa giận, đến nỗi râu cũng run rẩy không ngừng.
“Không sai! Chúng ta là người Ly quốc! Nhi tử của ngươi là một tên súc sinh, dùng thuốc giá rẻ để dụ thương nhân của chúng ta đến đặt hàng nhưng lại hạ độc vào thuốc, muốn đầu độc bách tính Ly quốc của chúng ta, hắn có lòng lang dạ sói, thật sự quá độc ác! Chúng ta làm như vậy, chỉ là lấy độc trị độc mà thôi!”