Hôm nay quá mệt, nàng không còn sức để tắm rửa.
Nhưng sao lại nghe thấy tiếng nước?
Tô Mặc mơ màng nghe thấy tiếng ào ào.
“Sư phụ!” Nàng lập tức nhảy dựng lên, mở cửa chạy ra ngoài.
Nhưng nàng chạy rất xa, trong không gian cũng chỉ có một mình nàng.
Không thấy người khác.
Có phải nàng ảo giác không?
Hay là nàng nhớ sư phụ quá rồi?
Tô Mặc xoa xoa trán, buồn bã quay về.
“Vút” một bóng người lướt qua trước mặt nàng, tốc độ nhanh kinh người, như một cơn gió.
“Là ai? Đứng lại!” Tô Mặc hét lớn, đuổi theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bóng người nhanh chóng lao ra khỏi không gian của nàng, Tô Mặc bám sát theo sau.
“Là ai! Đứng lại!” Tô Mặc lớn tiếng hét.
“Mặc Mặc, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Tô Mặc làm kinh động Trần Thiếu Khanh đang ở trong không gian của mình, hắn cũng đuổi theo tiếng động.
“Sư huynh, có người từ trong không gian của ta chạy ra.” Tô Mặc chỉ về hướng bóng đen lóe lên.
“Ở đâu?” Trần Thiếu Khanh lấy ống nhòm từ trong không gian ra nhìn về hướng đó.
Bóng đen đã biến thành một chấm đen, đang biến mất với tốc độ cực nhanh.
“Mặc Mặc, ở đằng kia!” Trần Thiếu Khanh nói xong, kéo Tô Mặc dịch chuyển tức thời đến vị trí đó.
Vừa mới ló đầu ra, bọn họ phát hiện người đó lại bay xa hơn nhưng vẫn có thể phát hiện ra bằng ống nhòm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-559.html.]
“Có vẻ hắn cố ý dẫn chúng ta đến một nơi nào đó.” Trần Thiếu Khanh suy tư nói.
“Hắn dẫn đến đâu ta cũng phải đuổi theo, có thể tùy tiện vào không gian của ta, ngoài sư phụ và sư huynh, trên thế giới này không nên có người khác.” Tô Mặc nói xong lại lao ra ngoài.
Đi đi dừng dừng, dừng dừng đi đi, cứ như vậy người đó dẫn bọn họ từ Ly thành đến Đại Vũ của Phiên quốc.
Đại Vũ là thành trấn gần với Ly quốc nhất của Phiên quốc, có rất nhiều thương nhân Ly quốc thường xuyên buôn bán ở đó.
“Sư huynh, đây là nơi nào?” Tô Mặc nhìn thành trấn xa lạ hỏi Trần Thiếu Khanh.
“Đại Vũ, muội nhìn xem trên tường thành có tên, đây hẳn là Phiên quốc.” Trần Thiếu Khanh chỉ vào chữ trên tường thành.
Tô Mặc kinh ngạc, chỉ một lát mà bọn họ đã đến Phiên quốc, người đó không chỉ có thể vào không gian của nàng, còn có thể dịch chuyển tức thời, hắn là ai?
Có một điều có thể khẳng định, người đó tuyệt đối không phải sư phụ, bởi vì nhìn hắn giống như một nam tử trẻ tuổi, còn sư phụ là nữ tử.
Nhưng công phu và thân thủ lão luyện của hắn lại giống như một người trưởng thành.
“Sư huynh, nếu hắn không phải người của chúng ta thì quá đáng sợ, hôm nay nhất định phải làm rõ hắn là ai.”
Tô Mặc hạ giọng nói với Trần Thiếu Khanh.
Trần Thiếu Khanh đưa ngón tay lên môi khẽ “Suỵt” một tiếng.
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn, bóng đen kia ở xa xa lại đang chờ bọn họ.
Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc đuổi theo, bọn họ muốn xem thử mục đích của người này rốt cuộc là gì.
Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại bên cạnh một ngôi nhà.
Người đó nhẹ nhàng nhón chân, nhảy lên tường, hắn còn quay đầu nhìn bọn họ một cái, rồi nhảy xuống từ trên tường.
Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc cũng nhảy lên, đây là nhà của một gia đình giàu có, Tô Mặc nhìn lướt qua, ước chừng là một ngôi nhà lớn mười gian.
“Sư huynh, đây là nhà của ai vậy?” Tô Mặc khẽ hỏi.
“Vào trong sẽ biết.” Trần Thiếu Khanh nắm tay nàng nhảy xuống từ trên tường.
Bóng đen biến mất trong một cái sân, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh ẩn thân dịch chuyển tức thời vào trong phòng.