Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 556

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:22:25
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đại nhi tử sắp cưới thê tử, tiểu nữ nhi cũng sắp gả cho người ta.

Án oan của Tô gia cũng được giải, phủ đệ cũng được trả lại cho họ, đây quả thực là niềm vui chồng niềm vui.

“Lão gia, một nhà chúng ta ở bên nhau, thật tốt... thật tốt...” Tô phu nhân vừa nói vừa lấy khăn tay lau nước mắt.

Từ khi lão gia mất tích đến khi họ bị lưu đày, có thể nói bà chưa bao giờ ngủ một giấc ngon, ngày nào cũng lo lắng sợ hãi, sợ lại xảy ra chuyện gì không hay.

Bây giờ thì tốt rồi, nhìn cả nhà ngồi ăn cơm, nói chuyện, trong lòng bà thực sự rất mãn nguyện.

Một bàn người nói cười vui vẻ, chỉ có Tô Lâm cúi đầu xới cơm trong bát.

Các huynh tỷ đều có cha có nương, chỉ có mình hắn không có nương, hắn cảm thấy mình thật cô đơn, như thể bị bỏ rơi vậy.

Hắn lén nhìn sang, từng khuôn mặt tươi cười, đều không liên quan đến mình.

“Cha, đại nương, nhị nương, con no rồi.” Hắn đẩy bát ra, đứng dậy: “Cha, bụng con hơi đau, con đi trước.”

“Lâm nhi...” Tô Tử Thành gọi theo sau.

“Cha, con đi xem.” Tô Mặc nói xong liền đứng dậy đi theo Tô Lâm.

Tô Lâm ra khỏi phòng, chạy nhanh về phòng mình, vừa chạy vừa lau mắt.

Tô Mặc biết chắc là tiểu nam hài đã khóc.

Tô Lâm vào phòng, vừa định đóng cửa thì Tô Mặc đã chặn cửa lại: “Sao thế? Lại khóc à?”

“Không có, chỉ là bụi vào mắt thôi.” Tô Lâm vừa khóc vừa phân bua.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc thấy dáng vẻ của hắn rất buồn cười, cúi xuống bế hắn lên: “Đồ mít ướt, rõ ràng là mặt đầy nước mắt mà còn không chịu nhận, nào, để tỷ tỷ xem xem đã rơi bao nhiêu hạt đậu vàng?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-556.html.]

Tô Mặc vừa nói vừa đưa tay lau mặt tiểu nam hài, Tô Lâm vùng vẫy muốn xuống nhưng Tô Mặc lại ôm chặt hơn: “Nói đi, nhớ nương hay nhớ ca ca?”

“Nhớ ca ca...” Tô Lâm khẽ đáp.

Ca ca đối xử với hắn còn tốt hơn cả nương, đương nhiên là hắn nhớ ca ca.

Tô Mặc gật đầu: “Tỷ tỷ hứa với đệ, chỉ cần đệ vui vẻ mỗi ngày thì Tô Côn nhất định sẽ trở về!”

“Ca ca không về, đệ không vui!” Tô Lâm vừa nói vừa muốn khóc.

“Không được khóc, nam nhi có nước mắt cũng không thể rơi, đệ cũng là một nam tử hán rồi, sao cứ động một tí là khóc?” Tô Mặc vừa nói vừa véo má đệ đệ, giả vờ tức giận.

Tô Mặc đang an ủi tiểu Tô Lâm, đột nhiên Trần Thiếu Khanh đẩy cửa đi vào: “ Mặc Mặc, chim ưng truyền tin, bệ hạ bảo chúng ta nhanh chóng trở về Ly thành.”

Tô Mặc nhướng mày, đặt Tô Lâm xuống: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Trần Thiếu Khanh lắc đầu: “Trong thư không nói, chỉ bảo chúng ta nhanh chóng trở về.”

Tô Mặc gật đầu, trong lòng mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Mạch Thượng.

“Tô Lâm, đệ hứa với tỷ không được khóc được không, chỉ cần đệ vui vẻ mỗi ngày, tỷ đảm bảo ca ca đệ nhất định sẽ trở về, đệ tin tỷ không?” Tô Mặc cúi xuống nắm tay tiểu Tô Lâm hỏi.

“Đệ tin tam tỷ, đệ không khóc, ca ca đệ sẽ trở về sao?” Tô Lâm mặt đầy vẻ chờ mong.

“Tỷ đảm bảo!” Tô Mặc giơ ngón tay lên thề.

“Vâng, vậy đệ đảm bảo sẽ không khóc! Đệ đợi ca ca đệ trở về!” Tô Lâm hít mũi nhỏ gật đầu.

An ủi Tô Lâm xong, Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đi ra khỏi phòng, lúc này mọi người đã ăn xong, trong sảnh cả nhà đang nói chuyện bàn bạc chuyện hôn sự của Tô Bân và Vu Đinh Lan.

Ý của Tô Tử Thành là muốn đón người Vu gia đến bàn bạc, còn Vu Đinh Lan thì nghĩ rằng thành thân rồi họ sẽ cùng nhau trở về, như vậy cũng đỡ cho nhà nàng ấy phải vất vả đi lại.

Loading...