Trần Thiếu Khanh nhảy lên, túm một người xuống.
“Buông tay! Ngươi dám túm tiểu gia, không muốn sống nữa à?” Là giọng nói của một nam hài mười một mười hai tuổi.
Rất là ngông cuồng.
Tô Mặc nhìn hắn: “Ngươi là ai? Tại sao đánh ta?”
“Ta là gia gia ngươi...” Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngông cuồng.
Nhưng mà tướng mạo thật sự rất đẹp, một nam hài mà da dẻ lại tốt như vậy, mịn màng không tì vết, ngũ quan cũng rất tinh xảo.
Ở phương Bắc này, người lớn lên như vậy thật sự quá ít.
“Gia gia ta? Ngươi nói thêm một câu nữa xem!” Tô Mặc tiến lên bóp cằm hắn, hắn thậm chí không thể động đậy.
“Mặc Mặc, buông hắn ra.” Trần Thiếu Khanh tiến lên kéo tay Tô Mặc ra: “Nói, ngươi là ai? Tại sao lại đánh người?”
“Các ngươi không phải là người của tên chó già Ngô Giang phái đến tìm tiểu gia sao? Vậy mà còn nói xấu tiểu gia, làm sao tiểu gia có thể tha cho các ngươi?” Tiểu nam hài liếc xéo Tô Mặc, ôm hai cánh tay nhỏ, hai chân dài rung rung.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ồ? Sư huynh, hóa ra tiểu tử này là công tử của đình trưởng Ngô, thật là quá tốt.” Tô Mặc vui mừng kêu lên.
“Hừ, quả nhiên các ngươi là người của tên chó già Ngô Giang phái đến, về nói với hắn, tiểu gia sẽ không bao giờ quay về nữa, bảo hắn c.h.ế.t tâm đi!” Nói xong, thiếu niên nhấc chân định đi.
“Đi đâu? Đứng lại!” Tô Mặc quát lớn.
Thiếu niên nghe xong, ôm tay quay người lại: “Ngươi là ai, tiểu gia tại sao phải nghe ngươi?”
“Cha nương ngươi lo lắng cho ngươi, ngươi đã lớn thế này rồi mà còn để họ lo lắng, thật là sống uổng phí.” Tô Mặc lạnh lùng trách móc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-553.html.]
“Cha ta sẽ không lo lắng cho ta, nương ta càng không, bà ấy đã sớm thành tro rồi...” Thiếu niên nói, giọng trầm xuống: “Nương ta chết, đều là do cha ta hại! Hắn chính là một tên chó già! Ta hận c.h.ế.t hắn!”
Thiếu niên nói xong, ngẩng đôi mắt đẹp lên nhìn Tô Mặc: “Hắn thông dâm với nha hoàn của nương ta, bị nương ta nhìn thấy, nương ta vì bọn họ mà tức chết! Ngô Giang chính là một tên chó già! Hắn không xứng làm cha ta!”
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lặng lẽ nhìn nhau, hóa ra người mà người hầu nói đến không phải là mẫu thân hắn, mà là nha hoàn của mẫu thân đã c.h.ế.t của hắn.
Xem ra không có ai là hoàn hảo, đình trưởng Ngô công tư phân minh nhưng đời tư lại rất hỗn loạn.
“Nhưng ngươi cũng không thể mắng cha ngươi như vậy! Dù sao ông ta cũng nuôi ngươi lớn!” Trần Thiếu Khanh tiến lên muốn kéo thiếu niên lại.
“Hắn cũng xứng! Nuôi ta thì ta cũng hận hắn! Nương ta không thể sống lại được nữa, hắn mãi mãi không thể bù đắp được!” Thiếu niên lùi lại một bước, giọng bắt đầu nghẹn ngào.
Tô Mặc gật đầu: “Đúng vậy! Cha ngươi không xứng! Hay là, ta cùng ngươi đi đánh ông ta!”
Nghe nàng nói vậy, thiếu niên không khỏi sửng sốt, sao không khuyên nhủ?
Những người đến tìm hắn không phải đều khuyên nhủ hắn, rồi nói tốt về cha hắn sao?
Sao vị tỷ tỷ xinh đẹp này lại không giống bọn họ.
“Sao, không tin ta có thể giúp ngươi xử lý cha ngươi sao? Cho rằng ta không lợi hại à?” Tô Mặc cong mắt cười hỏi.
“Ngươi có được không vậy?” Thiếu niên tỏ vẻ không tin nàng.
Tô Mặc không biết lấy từ đâu ra một cái ná thun, nhắm vào mái hiên của một nhà bên cạnh b.ắ.n đi: “Vút! Vút!” hai tiếng, hai viên ngói vỡ tan tành.
“Ai vậy! Ai vậy!” Trong sân truyền đến tiếng gào của một nam nhân.
“Không ổn rồi! Mau chạy!” Tô Mặc tiến lên nắm tay thiếu niên chạy ra ngoài ngõ.