Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 551

Cập nhật lúc: 2025-05-10 14:58:42
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đình trưởng Ngô Giang nhìn hắn một cái, cảm thấy hơi lạ, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Ngươi là ai?”

“Đại nhân, đợi tìm được thiếu gia, ta sẽ nói cho đại nhân biết ta là ai, bây giờ việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm lại thiếu gia, nếu không bọn chúng sẽ đưa thiếu gia ra khỏi thành.” Trần Thiếu Khanh nói rất nghiêm túc.

Ngô Giang lập tức sốt ruột: “Ý ngươi là, nhi tử ta rơi vào tay bọn buôn người?”

“Đúng vậy! Ta thấy bọn chúng bắt cóc thiếu gia, đã đẩy lên một chiếc xe ngựa chạy về phía cổng thành.”

Vẻ mặt Trần Thiếu Khanh nghiêm trọng, dọa cho Ngô Giang lập tức ra lệnh: “Người đâu, mau chuẩn bị ngựa!”

Có người dắt ngựa đến, Ngô Giang nhảy lên, nói với Trần Thiếu Khanh: “Ngươi đi theo ta! Mau quay lại!”

Nói rồi ông ta kéo Trần Thiếu Khanh lên lưng ngựa, hai người cưỡi một con ngựa chạy về phía cổng trấn.

Vài người hầu cầm vũ khí chạy theo phía sau.

Đợi khi những người hầu này bị bỏ xa, Trần Thiếu Khanh vung tay, cả người lẫn ngựa nhảy vào không gian.

Trước mắt Ngô Giang tối sầm, ngất đi.

Khi ông ta tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Ông ta vừa định mở miệng hỏi đây là đâu thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.

“Mạc chưởng quầy, có gì thì nói nhanh, có rắm thì mau thả!” Người này có vẻ rất mất kiên nhẫn nói với ai đó.

“Này! Ta tốt bụng giúp các người, các người không biết ơn cũng thôi đi, sao lại còn mắng người thô tục như vậy! Thật là người tốt khó làm!” Giọng nói này có vẻ hơi lạ.

“Phi! Người tốt! Người tốt có thể đốt tiệm người khác không? Người tốt có thể lừa chúng ta đến đây giúp ông làm chuyện xấu không? Họ Mạc kia, ta từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ như ông.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Một giọng nói tức giận, có vẻ hơi quen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-551.html.]

Đột nhiên ông ta nhớ ra, đây là giọng của lão Chu, chủ tiệm thịt ở phố Đông, không phải ông ta đã bán tiệm rồi đưa gia đình đi rồi sao? Sao lại thế? Chẳng lẽ lại quay về?

Nhưng đây là đâu?

Trong lòng ông ta vô cùng bối rối!

“Đúng! Đốt tiệm người khác, không sai, là ta làm nhưng ông có bằng chứng gì? Nói suông thì chẳng ai tin.” Vẫn là giọng của người họ Mạc kia.

“Ai nói không có? Ta tin!” Ngô Giang tức giận, há miệng hét lên một tiếng.

Ông ta đột nhiên cảm thấy có một đôi tay mạnh mẽ đẩy mình một cái, ông ta loạng choạng ngã vào một người.

Người đó giật mình, theo bản năng đỡ ông ta: “Trần đình trưởng? Sao ông lại đến đây?” Người đó kinh ngạc kêu lên, Ngô Giang ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt kinh ngạc của Chu chưởng quầy.

“Ta... Ta nào biết mình đến đây thế nào?” Ngô Giang cũng rất ngạc nhiên, sao tự nhiên mình lại ra khỏi căn phòng tối om đó, đến đây?

Ông ta đột nhiên nhớ đến nam tử trẻ tuổi sẽ đưa mình đi tìm nhi tử, chắc chắn là hắn!

Nhất định là hắn đưa mình đến đây!

“Cái gì? Đình trưởng? Tốt lắm, các người dám báo quan, các người không giữ chữ tín!” Mạc chưởng quầy nhìn thấy Ngô Giang thì vừa tức vừa hận.

Chữ tín từ trong miệng hắn ta, mọi người đều tỏ vẻ khinh thường.

“Ông là ai? Bổn đình trưởng tự đến đây, không liên quan đến bọn họ.”

Ngô Giang nhìn Mạc chưởng q nói.

“Trần đình trưởng, hắn chính là Mạc chưởng qũy của tửu lâu Duyệt Lai ở phố Đông, là hắn lừa chúng ta đến đây.” Chu chưởng quầy nghiến răng nghiến lợi nói.

“Này! Chu chưởng quầy, ông đừng vu khống.” Mạc chưởng qũy vừa nói vừa móc một cuốn sổ nhỏ trong n.g.ự.c ra, vô tình chơi đùa, hắn ta cố tình nhắc nhở lão Chu.

Loading...