Lúc này, Tô Mặc cũng tìm đến, hai người gật đầu với nhau, dịch chuyển tức thời, biến mất không thấy bóng dáng.
Tô gia ăn tối xong, lại ngồi trong nhà nói chuyện với Tô phu nhân một lúc, lúc này, tiểu Tô Thành bắt đầu ngáp.
Tô phu nhân nói: “Không còn sớm nữa, mọi người nghỉ ngơi đi! Đợi cha các con về, chúng ta sẽ lo liệu tổ chức hôn sự cho Bân nhi và Đinh Lan.”
Bà dừng lại, trên mặt nở nụ cười nhìn Đinh Lan đang đỏ ửng mặt, nắm tay nàng ấy kéo lại, cười nói: “Ta không còn trẻ nữa, nóng lòng muốn bế tôn tử...”
Đinh Lan đỏ mặt nhìn Tô Bân, nghĩ đến việc hắn sẽ giải vây cho mình.
Tô Bân lại cười xấu xa nhìn nàng ấy, sau đó nói với Tô phu nhân: “Nương, chuyện nhỏ này, người cứ yên tâm, Đinh Lan chắc chắn có thể sinh năm sáu đứa, đến lúc đó người đừng chê phiền.”
“Con đấy, tưởng đẻ lợn à, còn năm sáu đứa, sinh một nam một nữ là tốt lắm rồi.” Tô phu nhân trách móc.
Đinh Lan xấu hổ đỏ mặt chạy ra ngoài, Tô Bân này không giải vây cho mình, còn cùng mẫu thân hắn nói những chuyện khiến người ta ngượng ngùng như vậy.
Hắn hư quá...
Nàng ấy chạy ra khỏi nhà, vừa định về phòng mình, đột nhiên thấy có người đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.
“Mặc Mặc!” Đinh Lan kêu lên, Tô Mặc cười ôm lấy Đinh Lan: “Tẩu tẩu, nương và ca ca muội đâu?”
Đinh Lan chỉ vào trong nhà, sau đó nhớ đến chuyện vừa rồi, mặt lập tức lại đỏ.
Tô Mặc đưa tay sờ mặt nàng ấy: “Tẩu tẩu dùng son phấn gì vậy, đẹp quá.”
“Ôi! Có son phấn gì đâu? Rõ ràng là...” Đinh Lan chưa nói hết lời, đột nhiên lại có một người từ ngoài cửa đi vào, nàng ấy nhìn thấy không khỏi giật mình.
“Phu nhân, phu nhân.” Đợi nàng ấy định thần lại, liều mạng chạy vào trong nhà, vừa chạy vừa gọi Tô phu nhân.
Tô Bân từ trong nhà đi ra, Đinh Lan đ.â.m sầm vào lòng hắn: “Nàng, có chuyện gì mà vội thế?” Tô Bân cười hỏi.
“Tướng quân! Tô tương quân đã về!” Đinh Lan nói lắp bắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-537.html.]
“Cái gì? Nàng nói thật chứ?” Tô Bân buông nàng ấy ra, đi về phía ngoài.
“Bân nhi!” Tô Tử Thành sải bước đi vào, thấy Tô Bân thì gọi một tiếng.
“Cha! Cha!” Tô Bân thấy cha, hét lớn rồi nhào tới.
Tô Tử Thành ôm chầm lấy đại nhi tử của mình, hai bàn tay to như kìm vỗ mạnh vào lưng hắn hai cái.
Quá chân thực, đây không phải là mơ!
Ông đã từng vô số lần tưởng tượng ra cảnh này nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện chỉ là mơ nhưng lần này tuyệt đối là thật.
“Bân nhi, Bân nhi, vừa nãy con gọi gì?” Tô phu nhân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dìu Trần Tú cũng đi ra.
Vừa thấy hai cha con họ ôm nhau.
“Lão gia, thật sự là ông sao? Ông không sao chứ? Thật sự đã về rồi sao?” Tô phu nhân môi run rẩy, trong mắt rưng rưng nước mắt nhìn Tô Tử Thành.
Tô Tử Thành buông nhi tử ra, đi về phía phu nhân.
“Phu nhân, ta không sao, đã về rồi, ta đón mọi người về nhà!”
Tô Tử Thành đột nhiên lại cảm thấy không chân thực.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông vốn đi tiểu nhưng lại ngủ thiếp đi, sao tỉnh dậy lại đến Đinh Đào, gặp được người Tô gia.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Tô Lâm cũng rụt rè đi theo, thấy Tô phu nhân, vội vàng quỳ xuống: “Lâm nhi bái kiến phu nhân, nhị nương.”
Lúc này Tô phu nhân mới để ý thấy trên đất còn có một tiểu nam hài: “Lâm nhi? Con cũng về rồi sao? Sư phụ và ca ca con đâu?”
Nhắc đến ca ca, miệng nhỏ của Tô Lâm bĩu ra, nhìn là biết sắp khóc.