“Đi đi! Gọi đi! Gọi to lên.” Tô Côn miễn cưỡng cười nói.
“Cha! Cha! Con là Tô Lâm! Con là Lâm nhi đây!” Quả nhiên Tô Lâm quẫy hai chân nhỏ, chạy về phía con ngựa.
Hắn không biết rằng mình đã buông tay ca ca.
Tô Côn không chạy theo, mà đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn đệ đệ mình ngày càng xa mình.
Khi hắn thấy đệ đệ đã đuổi kịp ngựa của Tô Tử Thành, hắn liền chui vào đám đông, đi ra ngoài.
Hắn đứng bên ngoài đám đông, dựa vào góc tường ngẩng đầu khóc không thành tiếng.
Nương mất rồi, cha mất rồi, giờ đệ đệ cũng mất rồi...
Hắn trở thành một hài tử không có gì cả.
Hắn cảm thấy mình thật cô đơn!
Nước mắt lặng lẽ chảy xuống, dần dần làm mờ đôi mắt hắn.
Đột nhiên, một đôi tay từ bên cạnh túm lấy hắn: “Khóc cái gì! Đi theo sư phụ!”
Tiếng người ồn ào...
“Sư phụ, có một hài tử đang đuổi theo người.” Tôn Hằng ở bên cạnh không nhìn rõ mặt Tô Lâm, chỉ có thể thấy mơ hồ là một hài tử.
Tô Tử Thành vội vàng kéo dây cương, rồi nhìn về phía sau.
“Cha! Cha! Con là Lâm nhi! Con là Lâm nhi của cha!” Tô Lâm thở hồng hộc cuối cùng cũng đuổi kịp ngựa của Tô Tử Thành.
Tô Tử Thành ngẩn người trong chốc lát: “Lâm nhi! Con thực sự là Lâm nhi! Là Lâm nhi!”
Ông nhảy xuống ngựa, chạy về phía Tô Lâm, bế bổng thân hình nhỏ bé của tiểu nam hài: “Lâm nhi, sao con lại ở đây? Sao con lại ở đây?”
Ông vô cùng kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-534.html.]
“Cha, là sư phụ đưa chúng con đến đây, sư phụ bảo chúng con đến thư viện học trước.” Tô Lâm vui vẻ ôm cổ Tô Tử Thành, miệng nhỏ líu lo nói.
“Chúng con? Còn ai nữa? Ai là sư phụ của con?” Tô Tử Thành vuốt ve đầu nhi tử, nhẹ giọng hỏi.
“Là con và ca ca của con ạ! Huynh ấy ở đằng kia! Cha ơi, ca ca con ở đằng kia!” Tô Lâm đưa tay nhỏ chỉ về phía sau.
Tô Tử Thành nhìn theo hướng hắn chỉ nhưng không thấy người Tô gia: “Đâu có??”
“Ở đằng kia! Cha ơi, ở đằng kia!” Tô Lâm quay đầu lại rất ngạc nhiên vì sao cha không nhìn thấy ca ca.
Nhưng khi hắn quay đầu lại thì phát hiện ca ca đã biến mất, hắn hoảng hốt, tìm kiếm khắp nơi trong đám đông nhưng không thấy bóng dáng ca ca đâu.
“Ca ca... ca ca!” Tô Lâm gọi to.
Hắn vùng vẫy muốn xuống khỏi lòng Tô Tử Thành, Tô Tử Thành đặt hắn xuống, hắn chạy về phía sau.
Chạy rất xa, vẫn không thấy ca ca.
Hắn sốt ruột, nhón chân nhìn quanh trong đám đông: “Ca ca... ca ca...”
“Lâm nhi, người con nói là Côn nhi sao?” Tô Tử Thành hỏi.
“Vâng... nhưng mà ca ca mất rồi... huynh ấy đi mất rồi... hu hu... cha ơi, con muốn tìm ca ca!” Tô Lâm khóc lớn.
Tô Tử Thành bế hắn lên: “Không khóc, không khóc, không phải con nói con và ca ca đang học ở thư viện sao, chúng ta đến thư viện tìm thử xem được không?”
“Vâng... hức hức... ca ca... con muốn ca ca...” Tô Lâm khóc nhỏ hơn một chút, có lẽ ca ca đã tự về rồi?
Tôn Hằng thấy cảnh này, hắn vẫy tay: “Quay lại thư viện.”
Tô Tử Thành hỏi rõ là thư viện nào, ông bế Tô Lâm lên ngựa, sau đó kéo dây cương quay đầu ngựa, nhanh chóng chạy về phía thư viện.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không lâu sau, hai người đã đến cổng thư viện.
Lúc này có một vị phu tử vừa đi ra, thấy Tô Lâm trên ngựa liền gọi: “Ca ca ngươi đâu? Sao giờ này mới về, viện trưởng đang tìm hai đứa đấy?”
“Sao, Tô Côn chưa về sao?” Tô Tử Thành nghe xong trong lòng khẽ chùng xuống, bế Tô Lâm xuống ngựa hỏi.