Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 528

Cập nhật lúc: 2025-05-10 02:13:15
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Thiếu Khanh dẫn Tô Mặc đến sân của mình, đẩy cửa vào phòng, hắn ngáp dài: “Ta buồn ngủ quá.”

Nói xong, hắn ôm Tô Mặc nằm lên giường.

Tô Mặc vùng vẫy, nghĩ ra điều gì đó: “Sư huynh, sư huynh ngủ trước đi, ta đi một lát rồi về.”

Nói xong, nàng gỡ bàn tay ma quỷ của hắn ra, nhảy vào không gian của mình.

Vừa nãy khi lấy nước linh tuyền cho Tư Không Mi, nàng đã phát hiện có chút không ổn, chỉ là nàng cho rằng đó là ảo giác nên không nói với sư huynh.

Bây giờ sư huynh đã nghỉ ngơi, nàng vừa lúc có thể đi xem thử rốt cuộc là chuyện gì.

Đến bên cạnh giếng nước linh tuyền, Tô Mặc quan sát kỹ lưỡng, nàng đưa tay vào sờ thử, không ngờ phát hiện trong nước có thêm một đường hầm, nàng giật mình.

Sao lại thế này?

Nàng nhớ rất rõ, trong nước này rõ ràng toàn là đất bùn, không có đường hầm này.

Đường hầm này rốt cuộc thông đến đâu?

Là làm sao mà xuất hiện?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Mặc quyết định nhất định phải điều tra cho ra nhẽ.

Nàng bắt đầu tìm kiếm theo hướng mà đường hầm chỉ dẫn.

Đã đào đường hầm ở phía đông, vậy thì có thể có ba hướng, bắc, nam hoặc Tây.

Phía bắc là bờ sông, Tô Mặc loại trừ trước.

Phía Tây là đồng cỏ, phía nam là rừng.

Hai nơi này đều có khả năng.

Tô Mặc huýt sáo một tiếng, một con ngựa cao lớn màu nâu xuất hiện trước mặt nàng, Tô Mặc vỗ vỗ nó: “Lục Nhĩ, đưa ta đi dạo khắp nơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-528.html.]

Lục Nhĩ dường như hiểu được, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng, chờ chủ nhân lên.

Tô Mặc nhảy lên ngựa, nàng muốn đến đồng cỏ trước để tìm hiểu xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Con ngựa chở Tô Mặc phi nước đại về phía đồng cỏ.

Đi một hồi lâu vẫn chưa ra khỏi, Tô Mặc kinh ngạc phát hiện không gian của mình lớn đến vậy, ngay cả nàng cũng không biết.

Nàng cưỡi ngựa trên đồng cỏ, lấy ống nhòm ra quan sát xung quanh, đột nhiên, nàng phát hiện không xa có một con ngựa đang ăn cỏ, trên lưng dường như có bóng đen.

Giống như có người!

Nàng kinh ngạc đến mức suýt hét lên, không gian của nàng lại có người lẻn vào?

Mà nàng còn không biết?

Tô Mặc nghiến răng, nàng muốn xem thử rốt cuộc là người nào lại có thể thần không biết quỷ không hay xông vào không gian của nàng.

Nàng kẹp chặt hai chân, quát: “Lục Nhĩ, đến đó!”

Lúc này ở Ly thành, Tôn Hằng quả nhiên phát hiện người của Mạch Thượng thật sự đã đưa Tô Tử Thành trở về, không chỉ vậy, còn ngoan ngoãn trả lại những thành trì còn lại.

Tô Tử Thành vừa bước xuống xe ngựa, Tôn Hằng đã rưng rưng nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt lão tướng quân: “Sư phụ, cuối cùng người cũng trở về.”

Tô Tử Thành đỡ Tôn Hằng dậy, cười nói: “Khóc cái gì, gặp được sư phụ không phải nên vui mừng sao?”

Tôn Hằng nghe xong lập tức lau nước mắt: “Đúng vậy, đồ nhi sai rồi, không nên khóc.”

Nói xong, đích thân đỡ ông vào phủ, hắn liếc nhìn sư phụ, tóc bạc lại thêm nhiều, sắc mặt cũng không tốt, xem ra ở Phiên quốc đã chịu khổ.

Nghĩ đến đây, lòng hắn chua xót.

Đã đưa lão tướng quân về, hơn nữa thành trì cũng đã được trả lại, Tôn Hằng đưa lọ thuốc cho sứ giả của Phiên quốc: “Nói cho vương tử của các ngươi, nếu còn dám đến đây, sẽ không có chuyện dễ dàng như vậy, hắn chắc chắn sẽ chết.”

Sứ giả cầm lọ thuốc rời đi, Tôn Hằng cũng vào phủ.

“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Người có thể nói không?” Vào phòng, Tôn Hằng đỡ lão tướng quân ngồi xuống, không nhịn được hỏi.

Loading...