Khi Vương gia bị bệnh nặng, mấy vị công tử thay phiên nhau hầu hạ, mỗi người đều có bếp nhỏ trong viện, ngược lại nhà bếp lớn này lại trống rỗng.
Hôm nay thì tốt rồi, Thế tử điện hạ đã trở về, tâm trạng của Vương gia cũng tốt hơn nhiều, hôm nay còn mở tiệc chiêu đãi khách.
Tất cả mọi người trong nhà đều mang theo vẻ vui mừng, sự huy hoàng của Vương phủ đã trở lại.
Trời đã hơi tối, khách khứa lần lượt đến.
Đều là thế giao của Bắc Cương Vương và những người thân tín do Bắc Cương Vương một tay đề bạt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Mỗi người đều kéo theo cả nhà, đặc biệt là những người có nữ nhi, càng phải trang điểm cho nữ nhi thật xinh đẹp, có lẽ để Thế tử điện hạ trẻ tuổi nhìn trúng, còn có thể làm Thế tử phi.
Nếu trở thành Thế tử phi thì đó chính là Bắc Cương Vương phi tương lai.
Đây là ước mơ của mọi cô nương ở Đinh Đào.
Hơn nữa nghe nói Thế tử anh tuấn tiêu sái, ai cũng muốn đến xem.
Tư Không Mi được dìu ra, hôm nay sắc mặt của ông ta có vẻ không tệ, tâm trạng càng tốt.
Cuối cùng cũng nhìn thấy những người thân tín và thân bằng đã lâu không gặp, sao ông ta có thể không vui.
Nghĩ đến một hai tháng nay, ông ta đều nằm liệt trên giường bệnh, mấy đứa nghịch tử kia khiến ông ta biệt lập với thế giới, không cho ông ta gặp bất kỳ người nào của mình, thay đổi toàn bộ người hầu và thị vệ trong phủ.
Ông ta ngày nào cũng mơ mơ màng màng, cảm thấy mình có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào.
Không ngờ, sau khi trải qua sinh tử, ông ta lại có thể bát mây thấy nắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-520.html.]
Ông ta vẫn có thể sống để gặp những người này.
“Vương gia! Cuối cùng cũng được gặp Vương gia rồi.”
Người đến là cựu Tổng binh Ngô Chính của ông ta.
Ngô Chính là cánh tay đắc lực nhất của Tư Không Mi, luôn ở bên cạnh ông ta, chỉ là sau khi ông ta bị bệnh, việc đầu tiên Tư Không Kiệt làm là tìm cớ bãi miễn hắn.
Bất đắc dĩ, mới hơn bốn mươi tuổi đã phải về hưu nhưng hắn không rời khỏi Đinh Đào, mà mở một võ quán trong thành, dạy võ cho một số hài tử.
Không ngờ, Thế tử điện hạ mới trở về, lần đầu tiên mở tiệc chiêu đãi, lại có thể có hắn.
Cầm thiệp mời, hắn vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ, sớm chuẩn bị quà mừng, sáng sớm, trời vừa sáng, hắn đã bắt thê tử giúp mình mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.
Nếu không phải thê tử kéo hắn lại, nhắc nhở rằng buổi tối mới mở tiệc thì hắn thực sự đã ra ngoài từ sáng sớm.
Những người như hắn còn rất nhiều, khi họ nhìn thấy Bắc Cương Vương mà mình luôn mong nhớ, đều quỳ xuống đất khóc nức nở, tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại.
Tư Không Mi nhìn những thuộc hạ cũ của mình, mắt cũng đỏ hoe, ra hiệu cho Tào Tây nhanh chóng đỡ người ta dậy.
Cuối cùng mọi người cũng đã ngồi vào chỗ, các nha hoàn và thị nữ bắt đầu lần lượt bưng thức ăn lên.
Lúc này, đột nhiên có thị vệ đi tới: “Vương gia, có người ở cửa tự xưng là đệ đệ ruột của ngài, muốn vào bái kiến, bọn họ không có thiệp mời nên không cho vào.”
“Đệ đệ của bổn vương?” Tư Không Mi nhíu mày: “Tư Không Xích?”
“Đúng vậy Vương gia, hắn tự xưng là Tư Không Xích.” Thị vệ chắp tay nói.
Tư Không Mi hơi đen mặt, đối với người đệ đệ cùng cha khác mẹ này, ông ta không có ấn tượng tốt, vì vậy về sau, ông ta cơ bản đã cắt đứt liên lạc với người đệ đệ này.