Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 504

Cập nhật lúc: 2025-05-09 15:30:48
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời này như sét đánh ngang tai, khiến những người trên thành không khỏi ngây người.

“Cái gì? Sư phụ chưa chết? Ông ấy ở trong tay các ngươi?” Người kích động nhất chính là Tôn Hằng, hắn phấn khích đến nỗi suýt nhảy dựng lên.

Trần Thiếu Khanh chỉ cười nhìn Tô Mặc.

Trong mắt Tô Mặc lóe lên tia sáng, đúng là sắc đẹp hại người mà!

Thật bất ngờ!

Giờ thì tốt rồi, nguyện vọng của mẫu thân có thể thực hiện được rồi.

“Sư huynh, huynh mau đồng ý với hắn đi.” Tô Mặc thúc giục.

“Nhưng hắn nói chỉ trả lại một nửa thành trì?” Tôn Hằng nhíu mày nhìn Tô Mặc.

“Không sao, chuyện này không phải do hắn quyết định.” Tô Mặc nháy mắt cười với hắn.

Tôn Hằng nhìn Tô Mặc tinh quái, không biết nàng lại có chủ ý gì nhưng hắn biết Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.

Vì vậy, hắn gật đầu: “Mạch Thượng, ngươi nói xem nên trả Tô tướng quân về như thế nào?”

“Nói với hắn, bất cứ lúc nào.” Mạch Thượng đau đớn nhắm mắt lại, lúc này hắn ta bắt đầu cảm thấy đau, không chỉ toàn thân vô lực mà còn đau đớn khó chịu.

Mỗi lỗ chân lông đều đau, đau như kim châm.

Hắn ta như ngồi trên đống đinh, đau đớn không chịu nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-504.html.]

Ngay cả việc hít thở đối với hắn ta cũng giống như cực hình, hắn ta không thể chịu đựng thêm được nữa: “Nhanh lên! Để bọn họ đưa thuốc giải cho ta, ta sẽ lập tức dùng chim ưng truyền thư cho bọn họ, bảo bọn họ thả người.”

“Nhanh đưa thuốc giải, Vương gia đã nói, chỉ cần ngài ấy dùng chim ưng truyền thư, bên kia sẽ lập tức thả người.” Lại có một tên lính ngẩng đầu truyền lời lên trên.

“Được!” Tô Mặc nói rồi ném thuốc xuống.

Tôn Hằng không ngờ Tô Mặc lại hành động nhanh như vậy, hắn há miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt lời xuống.

“Yên tâm, Mặc Mặc chỉ đưa hắn một nửa thuốc thôi, nếu hắn không thả người, hắn sẽ tự ngoan ngoãn quay lại.” Trần Thiếu Khanh ở bên cạnh giải thích.

Lúc này Tôn Hằng mới thở phào nhẹ nhõm, nha đầu này quả là nhiều tâm nhãn.

Hắn nhớ lúc nhỏ nàng ngoan ngoãn đến mức ngốc nghếch, sao lớn lên tính tình lại thay đổi thế này?

Tôn Hằng có chút không hiểu, nhìn Tô Mặc đang quan sát bên dưới thêm vài lần.

Những người bên dưới đã lấy được thuốc giải, nhanh chóng đưa cho Mạch Thượng, hắn ta cầm lấy mở nắp, đổ hết thuốc vào miệng, thậm chí còn không thèm nhìn Mạc Tà bên cạnh.

Hắn ta căn bản không muốn cho Mạc Tà ăn.

Mạc Tà nằm trên đất, mắt nhìn chằm chằm vào Mạch Thượng, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Nhưng Mạch Thượng lại như không có hắn ta, tự mình nuốt hết thuốc, tĩnh lặng một lúc, hắn ta phát hiện mình cuối cùng cũng có thể cử động, dường như đã có sức lực.

Hắn ta thì thầm với một tên lính vài câu, có người lấy giấy bút, hắn ta viết vài chữ lên đó, sau đó lấy một cái còi trong n.g.ự.c ra, đưa lên miệng thổi mạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không lâu sau, một con kền kền từ trên không trung bay xuống, đậu chính xác trên cánh tay Mạch Thượng, hắn ta nhét tờ giấy vào ống đựng thư trên chân kền kền, sau đó vỗ nhẹ vào thân kền kền, kền kền liền dang cánh bay lên, bay vòng vòng trên không trung hai vòng rồi bay về hướng Phiên quốc, một lúc sau đã mất hút.

“Rút quân!” Mạch Thượng đứng dậy, mấy tên lính đỡ hắn ta lên ngựa, mặc dù hắn ta đã có thể cử động nhưng hắn ta rõ ràng cảm thấy cơ thể mình vẫn rất yếu, hắn ta nghĩ mình tạm thời cần phải hồi phục.

Loading...