Tô Mặc cười tít mắt gật đầu: “Vẫn là sư huynh hiểu ta nhất.”
“Vậy vừa rồi nhiều người như vậy đi đỡ bọn họ, chẳng phải...” Tôn Hằng như có điều suy nghĩ nói.
“Không sai! Một truyền mười mười truyền trăm, cho nên ta nói chúng ta không tốn một binh một tốt cũng có thể khiến bọn họ cút đi.” Tô Mặc cười nói.
“Ồ! Tiểu Mặc Mặc bái sư môn học được tuyệt kỹ lợi hại như vậy từ khi nào?” Tôn Hằng nghe xong không khỏi cong môi cười nói.
“Tiểu hài tử không có nương, nói ra thì dài dòng, sư huynh chờ chúng ta đánh xong trận thắng rồi ta sẽ kể cho huynh nghe nhé?” Tô Mặc quyết định dùng chiến thuật trì hoãn, có thể trì hoãn được lúc nào hay lúc đó, có lẽ Tôn Hằng bận rộn sẽ quên mất chuyện này.
Tôn Hằng gật đầu: “Được! Nhưng muội nhất định phải kể rõ ràng cho ta nghe, ta sẽ chờ đấy.”
Dưới thành, quân đội của người Phiên quốc loạn thành một đoàn, vương gia của bọn họ đã ngã, tướng quân cũng bị liệt, mọi người đều không biết phải làm sao.
“Hỏi... nàng ta... có... có thuốc giải không?” Mạch Thượng tuy rằng thân thể mềm nhũn nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, hắn ta nghe Tô Mặc nói đến Thư cốt hóa cân tán thì nhận ra mình đã trúng chiêu của tiểu yêu nữ kia rồi.
Có tên lính lập tức hét lớn về phía trên thành: “Đại vương hỏi các ngươi có thuốc giải không?”
“Thuốc giải à? Ta tìm thử xem...” Tô Mặc giả vờ sờ soạng trên người: “Các ngươi may mắn đấy, đúng là còn.”
Nói rồi nàng lấy ra một cái lọ sứ từ trên người, hét lớn về phía dưới: “Nhưng thuốc của ta chỉ đủ cho một người, không cứu được hai người.”
Mạch Thượng lập tức nói: “Tất nhiên là của ta.”
Mạc Tà ở cách đó không xa nghe thấy lời hắn ta nói, trong lòng lạnh lẽo, Mạc Tà hắn theo Mạch Thượng chinh chiến đã bảy tám năm, trên người đầy thương tích, thậm chí còn có một lần cứu mạng đại vương trên chiến trường nhưng đến lúc mấu chốt, hắn ta lại trực tiếp từ bỏ mình.
Hắn ta đau khổ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng, tùy ý trời đất!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-503.html.]
“Ngươi hỏi nàng xem làm thế nào mới đưa thuốc cho ta?” Mạch Thượng nghe nói có thuốc giải thì tỉnh táo lại.
“Vương gia hỏi làm thế nào mới đưa thuốc giải?” Tên lính lại truyền lời.
“Sư huynh, huynh nói đi, muốn bọn họ làm thế nào?” Tô Mặc nhường cơ hội này cho Tôn Hằng.
Tôn Hằng cũng không khách sáo, thẳng lưng nói lớn: “Rút quân khỏi Ly quốc ngay lập tức, trả lại thành trì cho chúng ta.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Giọng hắn rất lớn, Mạch Thượng nghe rõ mồn một.
Rút quân? Trả thành?
Vậy chẳng phải công sức của hắn ta đều đổ sông đổ biển rồi sao?
Thấy hắn ta không lên tiếng, Tô Mặc nói: “Mạch Thượng, ngươi chỉ có nửa canh giờ để suy nghĩ, bởi vì người c.h.ế.t không thể nghĩ được gì nữa.”
Mạch Thượng nghe xong trong lòng lạnh lẽo, lời này rất rõ ràng, nếu hắn ta không lấy được thuốc giải, chỉ có thể sống thêm nửa canh giờ nữa.
Hắn ta có chút không tin! Càng không cam lòng, cố gắng vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng hắn ta lại phát hiện thân thể mình đã hoàn toàn không thể khống chế, ngay cả việc muốn động đậy đầu ngón tay cũng không làm được.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải trả lại những thành trì đó, tim gan phèo phổi của hắn ta đều đau đớn không chịu nổi.
Hắn ta không thể trả.
Đột nhiên trong đầu hắn ta hiện lên một ý nghĩ, hắn ta chớp mắt ra hiệu với tên lính, tên lính vội vàng cúi người lắng nghe.
Mạch Thượng thì thầm với hắn vài câu, tên lính gật đầu, vội vàng chạy xuống thành nói: “Vương gia của chúng ta nói, thành trì có thể trả lại một nửa, một nửa còn lại thì coi như đổi lấy Tô Tử Thành.”