Tô Mặc cười lạnh: “Không ngờ đại hoàng tử điện hạ lại có thể đại nghĩa diệt thân, sao thế? Ngay cả đệ đệ ruột của mình cũng không nhận ra sao?”
“Bản vương sao có thể không nhận ra huynh đệ ruột của mình, người hôm qua là giả, các ngươi quá vô sỉ, lại đưa cho chúng ta một hoàng tử giả, hôm nay nếu không giao hoàng đệ của bản vương ra đây, bản vương tuyệt không bỏ qua!”
Nói xong, hắn ta giơ đại đao trong tay lên.
Nhưng cánh tay lại không tự chủ được mà run rẩy.
Tôn Hằng lạnh lùng quát: “Ngươi nói xem ngươi không bỏ qua bằng cách nào?”
“San bằng Ly thành!” Mạch Thượng vì kích động mà một lần nữa giơ đại đao lên nhưng lần này không còn run nữa, mà “Xoảng” một tiếng, đại đao rơi thẳng xuống đất!
Mạch Thượng nhìn đại đao rơi xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: “Chuyện gì xảy ra? Sao bản vương lại không cầm nổi đao?”
Tô Mặc cười lạnh: “Sao thế? Còn chưa đánh đã mềm tay rồi sao? Hay là đầu hàng luôn đi, ta còn có thể giữ cho ngươi toàn thây.”
Mạch Thượng nghe xong tức giận hét lớn: “Tiện nha đầu, ngươi rốt cuộc là ai, cũng xứng nói chuyện như vậy với bản vương?”
“Ồ? Không nhận ra lão nương đây sao? Chờ chút nữa ngươi sẽ biết.” Tô Mặc nói xong bắt đầu đếm: “Mười, chín, tám...”
Trên mặt Trần Thiếu Khanh mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn Tô Mặc, hắn đương nhiên biết tiểu sư muội này đang làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-502.html.]
Nhưng Tôn Hằng và các tướng lĩnh khác lại ngơ ngác: “Mặc Mặc, muội đang làm gì vậy?”
“Suỵt...” Trần Thiếu Khanh đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho Tôn Hằng đừng lên tiếng, sau đó chỉ tay xuống Mạch Thượng dưới thành.
Nhìn xuống theo ngón tay của hắn, Mạch Thượng tức đến mặt mày xanh mét, nhận lấy đại đao mà một tên lính nhặt cho hắn ta, gầm lên: “Công thành cho ta, san bằng Ly thành cho ta... Ai... Ai bắt được...”
Những tên lính phía sau phát hiện ra, giọng nói của đại vương nhà bọn họ càng lúc càng yếu, thân hình dường như cũng nghiêng ngả, cho đến khi nghe thấy một tiếng “Phịch”, Mạch Thượng từ trên ngựa rơi xuống, bọn họ mới nhận ra chuyện không ổn rồi.
“Ba... Hai... Một” Lúc này Tô Mặc vừa đếm xong, nàng nheo mắt nhìn Mạch Thượng ngã xuống ngựa: “Họ Mạch kia, Thư cốt hóa cân tán mà lão nương đây cho ngươi nếm thử có mùi vị thế nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mạch Thượng nằm vật ra đất, toàn thân như bị rút hết gân cốt, dù có thế nào cũng không dùng được sức, muốn đứng dậy nhưng lại không có chút sức lực nào.
“Mạc... Mạc...” Hắn ta gọi Mạc Tà.
Ánh mắt của đám lính nhìn về phía Mạc Tà, phát hiện ra hắn ta đã nằm dưới bụng ngựa từ lâu, chỉ là ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mạch Thượng nên không để ý đến hắn ta.
Tình trạng của hắn ta giống hệt Mạch Thượng, toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Binh lính xông lên đỡ bọn họ nhưng hai người bọn họ căn bản không đứng dậy nổi, chân giống như sợi mì, có thể uốn cong ba khúc.
“Mặc Mặc? Muội chưa từng tiếp xúc với Mạch Thượng và Mạc Tà, sao lại hạ độc bọn họ được?” Tôn Hằng nhìn ra hai người bọn họ bị trúng độc, hơn nữa cũng biết đây là công lao của Tô Mặc, chỉ là nàng làm thế nào, cuối cùng hắn cũng không nhịn được hỏi.
“Loại độc này tiếp xúc gần có thể lây nhiễm, hơn nữa độc tính phát tác tương đối chậm, sư muội hạ độc vào người Phong Tuấn, Mạc Tà và hắn đều tiếp xúc với Phong Tuấn, hai người bọn họ đều như vậy thì không khó giải thích.” Trần Thiếu Khanh thản nhiên nói.