Ngoài cửa, Lộ Dã ngây người, đứng nghe hồi lâu, đây là lời mà tiểu nương tử yếu đuối của hắn nói sao?
Phu thê hai người tuy kính trọng nhau như khách nhưng chưa từng nói những lời khiến người ta đỏ mặt tía tai như vậy, hôm nay trong mơ, hắn lại nghe thấy.
Hắn tự cho rằng mình đang nằm mơ.
Hắn không gõ cửa, đẩy cửa bước vào.
Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy hắn, không khỏi ngẩn người, rồi nước mắt rơi lã chã.
Yến Chi vội vàng đưa khăn tay cho nàng ấy.
Nhưng nàng ấy không nhận, mà đứng dậy bất chấp tất cả nhào vào lòng Lộ Dã: “Tướng công! Cuối cùng chàng cũng về rồi.”
Lộ Dã ôm lấy nương tử của mình, sao lại chân thực như vậy, rõ ràng không phải nằm mơ.
“Tướng quân, nhanh xử lý mấy tên sói mắt trắng kia đi, ngày thường phu nhân đối xử với chúng tốt như vậy, bây giờ nghe nói người Phiên sắp đánh tới, bọn chúng từng người một giẫm đạp người khác, không giúp đỡ phu nhân thì thôi, còn trộm đồ trong phủ.” Yến Chi tiến lên bắt đầu cáo trạng.
“Người Phiên sắp đánh tới, sao có thể chứ, thánh thượng đâu, chẳng lẽ ngài ấy không phái binh phòng thủ sao?” Lộ Dã hỏi.
“Thánh thượng gì chứ, bây giờ còn thánh thượng nào nữa, chẳng lẽ tướng quân không biết Triệu Quyến đã c.h.ế.t rồi sao? Tề vương và Triệu vương còn lại nghe nói cũng đã chạy trốn cả đêm, trong thành không còn người chủ trì, loạn thành một nồi cháo, may mà có Tôn tướng quân được giao trọng trách, tướng quân, chàng về đúng lúc.”
Lời của phu nhân khiến Lộ Dã nghe xong đau nhói trong lòng, bọn họ ở tiền tuyến liều mạng, không ngờ hậu phương lại xảy ra hỏa hoạn, mà Triệu gia lại không quan tâm đến gia quyến của họ mà tự bỏ chạy trước.
Bọn họ còn đánh trận gì nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-498.html.]
“Lão gia, bên bếp đánh nhau rồi!” Một thị nữ vội vàng chạy vào nói.
Lộ Dã lạnh mặt: “Ngọc nhi, nàng ở đây đợi ta một lát.”
Nói xong, hắn đi ra khỏi phòng.
Bếp, hai tên gia đinh này vì tranh chấp một bao gạo mà đánh nhau kịch liệt, hai người lăn ra đất, không ai chịu buông tay.
Lộ Dã tiến lên đánh cho một trận, xách cả hai lên, dùng đầu của chúng chơi trò nối liền, nối vào nhau chỉ nghe thấy tiếng “Bùm” “Bùm” vang lên, không lâu sau đầu của hai người giống như quả dưa hấu bị dập, chảy ra nước đỏ tươi.
Ném hai người xuống, Lộ Dã lại xông vào kho của mình, quản gia đang tìm một người giúp việc, đang liều mạng chuyển đồ ra ngoài. Bất ngờ nhìn thấy Lộ Dã, chân hắn ta lập tức mềm nhũn: “Lão gia, ta.. ta đang giúp phu nhân dọn đồ, chuẩn bị... chuẩn bị đi!”
“Đi—— tốt!” Lộ Dã đ.ấ.m một phát, đầu của quản gia cũng bị dập.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một người khác thấy tình hình không ổn, vừa định chạy thì bị Lộ Dã kéo lại ném xuống đất, đạp ba bốn cái là tắt thở.
Những kẻ khác trong phủ đang thừa nước đục thả câu, thấy lão gia đã về, còn đánh c.h.ế.t nhiều người như vậy, từng người đều sợ đến mềm cả chân, lấy từng món đồ trong bọc ra, rồi thấy Lộ Dã không để ý, liền chạy như điên ra ngoài cửa phủ.
Tô Mặc thấy thời cơ đã chín muồi, vung tay đưa Lộ Dã vào không gian của mình, sau đó ẩn thân dịch chuyển tức thời trở về Đinh Đào.
Nàng ném Lộ Dã đang ngơ ngác từ không gian ra, có binh lính nhìn thấy hắn, lập tức chạy tới gọi: “Tướng quân, vừa nãy ngài đi đâu vậy?”
Lộ Dã đứng dậy, nhìn họ, ngẩn người mất một nén nhang, lúc này mới tỉnh táo lại, hắn đã trở về ngoài thành Đinh Đào.
Nhưng vừa nãy không phải hắn đã về nhà, còn ôm thê tử, còn trừng trị bọn gia đinh gian ác sao?