“Á!” Hắn ta kêu lên thảm thiết, vừa định vùng dậy ngồi dậy, muốn xem rốt cuộc là ai đá mình nhưng chưa kịp đứng dậy thì đã có một chân giẫm lên lưng hắn ta, sau đó là một trận đòn nhừ tử.
Đánh hắn ta đến nỗi sắp không còn tiếng người, nắm đ.ấ.m mới buông ra, không biết thứ gì nhét vào miệng hắn ta, vỗ một cái vào lưng hắn ta, hắn ta nuốt chửng ngay, không lâu sau thì ngất đi.
Đến khi hắn ta tỉnh lại, phát hiện mình đã bị nhốt vào đại lao, xung quanh tối đen như mực, hắn ta muốn hét lên nhưng há miệng ra lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng, hắn ta dùng đầu đập mạnh vào tường, mãi lâu sau mới có một tên cai ngục đi vào, lớn tiếng quát: “Phong Tuấn, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn, đừng mong có người cứu ngươi, cả đời này ngươi đừng hòng ra ngoài.”
Nói xong, đóng sầm cửa ngục bên ngoài.
“Phong Tuấn?” Nam nhân ngơ ngác, cai ngục đang nói chuyện với hắn ta sao?
Nhưng rõ ràng tên hắn ta không phải như vậy? Hắn ta nhìn quanh, trong ngục không có người nào khác, chỉ có một mình hắn ta cô đơn.
Tại sao hắn lại gọi mình là Phong Tuấn?
Phong Tuấn là ai?
Lúc này, Tô Mặc đã đến Vu gia.
lúc này Vu gia cũng loạn thành một đoàn.
Mọi người đều vây quanh một bà lão đang khuyên nhủ điều gì đó.
Nhưng bà lão từ đầu đến cuối chỉ khóc, không nói một lời.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mẫu thân, chúng ta phải đi thôi, người Phiên quốc sắp đánh vào rồi.” Người nói là một thanh niên.
Hắn là ca ca của Vu Đinh Lan, Vu Diễn Thần, nữ nhân gầy gò đứng bên cạnh là phu nhân của hắn, Vương Huệ.
“Ta không đi! Không đi đâu cả, ta đi rồi, Đinh Lan đi đâu tìm ta? Con bé còn chưa biết tin cha nó mất, về nhà mà không có lấy một người.” Bà lão nói xong đã nước mắt lưng tròng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-488.html.]
Tô Mặc giật mình, hóa ra cha của tẩu tẩu đã mất, chuyện này xảy ra từ khi nào?
Nghĩ đến đây, nàng nghĩ mình không thể xuất hiện bừa bãi, phải ra ngoài từ cửa chính rồi mới vào lại.
“Mẫu thân, chúng ta chỉ có thể bảo toàn mạng sống trước rồi mới có thể gặp lại muội muội, nếu như người gặp chuyện gì bất trắc, muội muộii trở về sẽ đau lòng biết bao?”
Người nói là một nam nhân trẻ tuổi hơn một chút, hắn là nhị cai của Vu Đinh Lan, Vu Cảnh Vân.
“Ta không đi, các ngươi muốn đi thì đi!” Mẫu thân của Vu Đinh Lan vẫn không lay chuyển, rất cố chấp nói.
Lúc này, một người hầu từ bên ngoài đi vào nói: “Phu nhân, có người muốn gặp người.”
“Là ai?” Vu phu nhân mặt đẫm nước mắt hỏi.
“Phu nhân, là ta, ta là nữ nhi Tô gia, Tô Mặc.” Tô Mặc vừa nói vừa đi vào.
Thời gian cấp bách, nàng không thể chậm trễ thêm được nữa.
“Ngươi là nữ nhi Tô gia?” Vu phu nhân nghe xong sửng sốt: “Không phải các ngươi đã bị đày đi rồi sao?”
Bà ấy vừa nói vừa nhìn hai nhi tử của mình, dường như lời này là hỏi bọn họ.
“Đúng vậy, các ngươi không phải đã đi Mạc Bắc rồi sao, sao ngươi còn chưa đi?” Vu Cảnh Vân tiến lên hỏi.
“Nói ngắn gọn, chúng ta đã đến Đinh Đào, tẩu tẩu của ta, Vu Đinh Lan hiện đang ở cùng gia đình ta, nàng không yên tâm về các ngươi, bảo ta đến đón các ngươi cùng đi Đinh Đào.” Tô Mặc nói xong nhìn mọi người Vu gia.
“Ngươi nói gì? Đinh Lan ở Đinh Đào?” Vu phu nhân đột nhiên đứng dậy, trong mắt bà ấy lóe lên tia sáng kinh ngạc.
Cuối cùng cũng có tin tức của nữ nhi, bà ấy không cần phải lo lắng nữa.