Tô Mặc chớp chớp mắt to, vừa nói vừa chui vào lòng Trần Thiếu Khanh, trông giống như một chú mèo ngoan ngoãn.
Tô Bân giật giật khóe miệng, quay đầu sang một bên.
Muội muội thay đổi rồi, từ sau khi bị lưu đày, nàng như biến thành một người khác.
Dám yêu dám hận, tinh quái lanh lợi.
Nói thật lòng, mặc dù thấy muội muội và tên thế tử này thân mật, hắn cảm thấy hơi chướng mắt nhưng hắn thực sự không thể chê bai muội muội ở điểm nào khác.
Hắn thật lòng thích muội muội bây giờ.
Trần Thiếu Khanh ôm Tô Mặc, ánh mắt dịu dàng như muốn tràn ra ngoài, khiến mấy thị vệ đứng cạnh không biết nên làm gì.
Không biết nên nhìn hay không nên nhìn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Sư huynh, mang theo ta đi... mang theo ta đi mà.” Tô Mặc bắt đầu nũng nịu cầu xin Trần Thiếu Khanh.
“Mặc Mặc, muội đừng đi, nguy hiểm lắm.” Tô Bân ở bên cạnh sốt ruột, nếu Tô Mặc lại xảy ra chuyện gì, mẫu thân hắn sẽ chịu đựng thế nào.
“Ca ca, ta làm vậy là vì ca ca và tẩu tẩu, ca ca không thấy hôm nay tẩu tẩu không vui sao?” Tô Mặc hỏi ngược lại.
“...” Tô Bân lập tức im bặt, sao hắn lại không thấy, ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt vào Vu Đinh Lan, sao có thể không biết.
Chỉ là chuyện này thực sự khó giải quyết, hắn thực sự không có cách nào.
“Một gia đình lớn như vậy, muội có thể đưa hết đến đây sao?” Tô Bân thử dò hỏi.
Không biết bọn họ đi bằng cách nào?
Tô Bân suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy chuyện này thực sự không đáng tin.
“Ca ca, chuyện này ta phải hỏi người nhà của nàng ấy, ca ca cứ chờ tin tốt đi, đúng rồi, lát nữa nói với nương một tiếng, cứ nói là ta có việc, giữ bí mật trước, đợi đến lúc đó sẽ cho tẩu tẩu và nương một bất ngờ.” Tô Mặc nháy mắt với Tô Bân, lại chui vào lòng Trần Thiếu Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-485.html.]
Tô Bân đồng ý rồi rời đi.
Trần Thiếu Khanh nhìn Tô Bân đi khuất, nói với thị vệ sau lưng: “Các ngươi về vương phủ trước, ta về muộn hơn, không cần đi theo ta nữa.”
Thị vệ do dự, định nói gì đó, Tô Mặc cười nói: “Sao nào, các ngươi không tin thế tử của các ngươi sao? Trong mắt các ngươi hăn vô dụng đến vậy sao?”
Nghe vậy, mấy thị vệ vội vàng cáo từ rồi đi.
“Được rồi, Mặc Mặc, chúng ta đi thôi.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa bế Tô Mặc lên, nhìn xung quanh một lượt, hai người lập tức biến mất.
Tô Bân núp sau gốc cây, chứng kiến toàn bộ, hắn ngẩn người ra.
Rốt cuộc bọn họ là người như thế nào?
Thần tiên hạ phàm sao?
Hắn có nên nói chuyện này với nương không?
“Đại ca! Đại ca!” Đột nhiên sau lưng hắn truyền đến một tiếng gọi, là Tô Quân đến tìm hắn.
Tô Bân vội vàng hoàn hồn, lớn tiếng đáp lại rồi nghênh đón.
Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã dịch chuyển tức thời đến Ly thành.
Chỉ là cảnh tượng trong thành khiến hai người bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù đã rất muộn nhưng vẫn có rất nhiều người cầm theo những túi lớn túi nhỏ vây quanh cổng thành, la hét đòi ra khỏi thành.
“Bà ơi, các người làm gì vậy? Sao lại phải đi?” Tô Mặc đi đến hỏi một bà lão.
“Tiểu cô nương, mau đi đi, nghe nói người Phiên quốc sắp đánh tới, chúng ta ở đây ngay cả hoàng đế cũng không có, trận chiến này chắc chắn không thể thắng được, hay là chạy trốn thôi!”
Bà lão nói xong lại chen vào đám đông bắt đầu la hét mở cửa.
“Người Phiên quốc? Sao bọn họ lại ngang ngược như vậy?” Tô Mặc cau mày hỏi Trần Thiếu Khanh.