“Lý thị vệ, nếu ngươi về thì ngươi nghĩ người của tên cẩu hoàng đế sẽ tha cho ngươi sao? Ta nghĩ ngươi không những không đón được thê tử mình, mà có lẽ còn tự chuốc họa vào thân.” Một giọng nói truyền đến từ phía sau họ.
Lão Lý và Tô Bân quay đầu lại nhìn thì ra là Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc.
Không biết từ lúc nào hai người họ đã đứng sau lưng họ.
Lão Lý nghe xong lập tức chán nản ngồi bệt xuống đất: “Ta chỉ là một người lương thiện, chỉ muốn kiếm chút tiền nuôi gia đình, tại sao lại rơi vào kết cục này? Tại sao?”
Hắn bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn sắp được làm trưởng thị vệ rồi, không ngờ chỉ sau một đêm đã trở thành tù nhân.
Số phận sao lại trêu ngươi hắn như vậy?
Hắn thực sự không hiểu nổi.
Lúc này, những nha dịch đuổi theo nghe thấy động tĩnh cũng chạy đến, thấy lão Lý ngồi bệt dưới đất liền định tiến lên bắt giữ.
Trần Thiếu Khanh vẫy tay với bọn họ, ra hiệu không được động thủ.
Những nha dịch có chút ngạc nhiên, bọn họ không hiểu thế tử điện hạ có quan hệ gì với người này.
“Các ngươi đi đi, nơi này giao cho điện hạ.” Tô Mặc tiến lên đuổi những nha dịch đi.
“Không biết Lý thị vệ còn có người nào ở Ly thành không?” Trần Thiếu Khanh thấy hắn khóc một lúc rồi hỏi.
“Chỉ có thê tử của ta, sức khỏe nàng ấy không tốt, ta chỉ muốn kiếm thêm chút tiền để tìm một lang trung giỏi chữa bệnh cho nàng ấy, chúng ta đã nói sẽ sinh một hài tử, ta không về được cũng không thể chăm sóc nàng ấy...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-484.html.]
“Nếu có thể đưa nàng ấy đến đây... Lý thị vệ định làm gì?” Trần Thiếu Khanh hỏi.
Lão Lý rất ngạc nhiên nhìn hắn, thấy Trần Thiếu Khanh không giống như đang nói đùa, hắn lau nước mắt: “Nếu thê tử ta ở cùng ta, nàng ấy ở đâu thì ta ở đó, mặc kệ là Ly quốc hay Bắc cương.”
“Lý thị vệ, đưa thê tử ngươi đến đây, ngươi theo hầu bên cạnh thế tử điện hạ thì sao?” Tô Mặc chớp mắt nhìn hắn.
“Nhưng đường xá xa xôi, lại loạn lạc, ta sợ nàng ấy không chịu được vất vả...” Lão Lý lắc đầu, không thể nào, thê tử của hắn chắc chắn không chịu được.
“Yên tâm, tối nay sẽ để hai người đoàn tụ, hơn nữa còn có thể chữa khỏi bệnh cho thê tử của ngươi!” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa cười với hắn.
“Tối nay? Trong mơ à?” Lão Lý vẻ mặt nghi ngờ.
Tên thế tử thư sinh này đang đùa giỡn với mình sao?
Hắn không có tâm trạng nghe những lời đùa cợt này.
“Lý thị vệ, ngươi chỉ cần nói ngươi có đồng ý hay không, nếu đưa thê tử của ngươi đến đây, chữa khỏi bệnh cho nàng ấy, ngươi có đồng ý đi theo thế tử không?” Tô Mặc lại hỏi.
“Tất nhiên là đồng ý! Ta đã nói rồi, thê tử của ta ở đâu, nhà ta ở đó!” Lão Lý nói lớn.
“Được! Ngươi tạm thời về khách điếm chờ, tối nay bổn thế tử sẽ đưa nàng ấy đến cho ngươi!” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa gọi một thị vệ đến thì thầm vài câu với hắn.
Thị vệ gật đầu, dẫn lão Lý đi.
Nhìn theo bóng lưng lão Lý, Tô Mặc nói: “Sư huynh, huynh định đi lúc nào? Ta đi cùng huynh.”
Trần Thiếu Khanh cười tươi như hoa: “Mới một lúc đã không nỡ xa ta rồi, không cần đâu, muội vừa mới đoàn tụ với người nhà, ở lại với họ thêm đi.”
“Hôm nay ta thấy Vu Đinh Lan buồn bã, chắc hẳn nàng ấy lo lắng cho người nhà, hay là đưa cả nhà nàng ấy đến đây, như vậy nàng ấy cũng có thể yên tâm gả cho ca ca ta.”