Hoàng đế như thế nào thì tướng lĩnh như thế nào, tướng lĩnh như thế nào thì binh lính như thế nào.
“Này! Lộ Dã, lão tử đợi ngươi công thành đến nỗi hoa cũng sắp tàn rồi, rốt cuộc có đánh hay không? Nếu không lão tử phải đi ăn cơm trước đây.”
Lúc này có người bưng lên một ấm trà, binh lính đến rót cho Trần Thiếu Khanh và phong Tín, rồi đưa vào tay họ.
“Xem kịch chỉ uống trà sao được? Lấy thêm chút hoa quả, rồi thêm chút lạc rang và một bình rượu nữa.” Trần Thiếu Khanh cười nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lạc rang... còn có rượu?” Binh lính tưởng mình nghe nhầm, hắn lại nghi ngờ hỏi lại một lần nữa.
“Ừ, không sai, đi chuẩn bị đi!” Trần Thiếu Khanh gật đầu.
Không chỉ binh lính mà ngay cả Phong Tín bên cạnh cũng cảm thấy không theo kịp tư duy của thế tử.
Trước khi chiến đấu còn phải uống chút rượu và lạc rang?
Đây là hành động gì vậy?
“Thế tử điện hạ, đây là đang đánh trận, không phải xem kịch...”
Phong Tín nhắc nhở.
“Sao vậy? Trấn Tây tướng quân, ngươi đang nghi ngờ ta sao?” Trần Thiếu Khanh liếc hắn một cái.
Phong Tín lập tức không dám nói gì nữa.
Đừng nói là trông bề ngoài thế tử này có vẻ bình tĩnh nhưng nếu hắn thực sự nghiêm túc thì cũng có chút uy nghiêm.
Hoàn toàn không kém gì Vương gia.
Rượu và lạc rang được mang lên, Trần Thiếu Khanh và Phong Tín bắt đầu nâng ly trên lầu thành, cười nói vui vẻ.
Thỉnh thoảng còn chỉ trỏ vào người của Lộ Dã bên dưới.
Lộ Dã tức đến nỗi mũi muốn lệch sang gáy.
Quá nhục nhã rồi, chẳng phải xe nỏ của ta bị hỏng, thang dây ngắn một đoạn sao, sao các ngươi lại uống rượu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-476.html.]
Thật sự coi chúng ta là khỉ đùa giỡn sao?
Sĩ khả sát, bất khả nhục!
Ta không chịu được điều này!
“Người đâu! Đập cửa thành cho ta!” Lộ Dã mắt đỏ ngầu, gào lên.
“Thế tử, bọn chúng muốn đập cửa!” Phong Tín vừa nói vừa ném một hạt lạc rang vào miệng.
“Ừ! Để chúng đập!” Trần Thiếu Khanh uống một ngụm rượu: “Rót đầy!” Hắn ra lệnh cho thị vệ bên cạnh.
“Thế tử điện hạ, bọn chúng sắp công thành rồi.” Thị vệ bưng rượu không nhịn được.
Đại địch sắp đến nơi rồi, sao thế tử còn nhàn nhã uống rượu ở đây?
“Ồ, chóng mặt! Chóng mặt! Bản thế tử phải xuống ngủ một lát.” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa ôm trán đi xuống lầu thành.
Phong Tín vừa định đi lên đỡ nhưng hắn lại xua tay: “Ngươi ở đây trông chừng, không được đi đâu.”
Nói xong, hắn tự mình đi xuống.
Nhìn bóng lưng của hắn, có binh lính hỏi: “Tướng quân, bọn chúng sắp công thành rồi, phải làm sao?”
Phong Tín nói lớn: “Sợ gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, ngươi vội cái gì? Xe khói bụi đâu? Chuẩn bị xong chưa?”
Cuối cùng cũng nghe được một câu nghiêm túc, binh lính thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Trấn Tây tướng quân đáng tin cậy.
Lập tức có người đẩy xe khói bụi tới, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bọn họ công thành là lập tức phun khói, sau đó đánh úp bọn chúng.
Lộ Dã đã chuẩn bị xong xe đập, chỉ cần ra lệnh một tiếng là bắt đầu công thành.
“Khoan đã, kiểm tra cho ta xem xe đập này có vấn đề gì không?” Lần này Lộ Dã đã học được cách thận trọng.
Có binh lính đến kiểm tra xe đập từ trên xuống dưới, trái phải, sau đó báo cáo: “Bẩm tướng quân, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì.”
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng sau một cây hồ dương không dễ thấy, hai người nhìn nhau, cùng lúc mỉm cười.
Xe đập có vấn đề gì à, vấn đề nằm ở gỗ.