Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 475

Cập nhật lúc: 2025-05-08 23:04:33
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lộ Dã tức đến nỗi mũi muốn lệch sang một bên, hỏi như vậy là sao, rõ ràng là không coi họ ra gì.

“Ngươi đừng có vênh váo, lát nữa sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của xe nỏ của chúng ta!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lộ Dã đã có bảy tám năm chinh chiến, đây là lần đầu tiên bị người khác khinh thường một cách trắng trợn như vậy.

Không hề che giấu.

“Tướng quân, đã lắp xong cung tên dài.” Có binh lính đến báo cáo.

“Bắn cho ta, b.ắ.n thật mạnh!” Lộ Dã vung tay gầm lên.

“Phóng!” Có binh lính ra lệnh.

“Ầm!”

“Ầm ầm” Tiếng đá và tên dài rơi xuống đất.

Nhưng không phải rơi xuống lầu thành của Đinh Đào, mà rơi ngay dưới chân những binh lính b.ắ.n xe nỏ.

Gần thì rơi xuống đất dưới xe nỏ, xa thì đập vào đầu những binh lính phía trước.

“Ha ha! Không ngờ xe nỏ của Lộ tướng quân lợi hại thật, vậy mà có thể đập vào đầu người của mình, tại hạ bội phục!” Phong Tín và những người khác không nhịn được cười lớn.

Trần Thiếu Khanh vẫn bình thản, hắn biết đây là trò ma quái của Tô Mặc.

Bởi vì cách đó không xa, hắn thấy Tô Mặc đang cầm mấy cái vít gỗ vẫy tay với hắn.

Bọn người đó vừa lắp xong, Tô Mặc đã bẩy ra, động tác nhanh nhẹn, huống hồ nàng vẫn luôn ẩn thân, mấy tên lính hỗn loạn đó lại không phát hiện ra.

“Bắn tiếp!” Lộ Dã thấy bị bọn họ cười nhạo, tức giận không kìm được, gầm lên với mấy tên lính đó.

“Tuân lệnh!”

Đá và tên dài một lần nữa chuẩn bị xong, binh lính ra lệnh một tiếng.

“Ầm!”

“Ầm ầm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-475.html.]

Lần này âm thanh đục và nặng nề, lớn hơn nhiều so với lần đầu tiên, bởi vì toàn bộ xe nỏ đã bị vỡ tan.

Nhìn những bộ phận rơi xuống lộn xộn, những người trên lầu thành cười ngả nghiêng.

“Lộ Dã, xe của ngươi là nặn bằng bột hay dán bằng giấy, sao gió thổi một cái là tan hết vậy?” Phong Tín không bỏ qua một cơ hội nào để chế giễu hắn.

Ai bảo hắn lấy người nhà của mình ra uy h.i.ế.p mình?

Mặt mày Lộ Dã xanh mét, đen như sắp nhỏ nước.

Hắn đi lên đá vào mỗi tên lính b.ắ.n xe nỏ một cái: “Người đâu, lên thang! Công thành cho ta!”

Nghe nói lên thang, Phong Tín lập tức ra lệnh: “Xe đ.â.m chuẩn bị!”

Trần Thiếu Khanh vẫy tay nói: “Không cần!”

“Hả?” Phong Tín có chút khó hiểu, lần này thế tử lại muốn làm gì?

Lúc này, những binh lính dưới thành đã khiêng thang đến, họ muốn dựng lên tường thành, hai bên có cung thủ yểm hộ cho người ở giữa trèo lên,

“Cung thủ chuẩn bị.” Có binh lính ra lệnh hét lớn.

Chỉ cần thấy thang đã chạm vào tường thành, hắn sẽ lập tức vẫy cờ lệnh trong tay, để người ở giữa bắt đầu đánh thành.

Nhưng hắn đợi rất lâu, lại phát hiện mấy tên lính vẫn không dựng được thang, không thì nghiêng sang trái thì lại lệch sang phải.

Cuối cùng có người phát hiện ra: “Sao thang lại dài ngắn không đều, cái dài cái ngắn.”

Lộ Dã nghe xong vội vàng cho người kéo thang xuống.

Quả nhiên, kéo xuống xem kỹ, bên phải có một đoạn gỗ không biết từ lúc nào đã bị người ta cưa mất một đoạn, vết cưa vẫn còn mới.

Trần Thiếu Khanh hơi nhếch mép, bởi vì hắn lại thấy dưới gốc cây không xa Tô Mặc đang cầm cưa vẫy tay với hắn.

“Nha đầu tinh quái! Không trách gì sư phụ lại thiên vị muội!” Trần Thiếu Khanh không nhịn được cười.

Thấy thế tử vui vẻ, Phong Tín cũng rất vui, không ngờ binh lính của Ly thành lại ngu ngốc đến vậy, ngốc như lợn.

Không đúng! Không thể làm nhục lợn!

Thật sự là binh hèn tướng hèn!

Loading...