Phong Tín tức đến mặt mày xanh mét: “Bọn súc sinh này!”
“Vương gia, tại sao không sớm để Tào Tây truyền lời cho thần, để thần đến cứu ngài.”
“Lúc đó Tào Tây đang ở bên ngoài tìm thế tử điện hạ, bị người của đứa nghịch tử kia bắt giữ, hắn không về được, mà ta lại bị bọn chúng hạ độc vào thuốc, căn bản không xuống giường được, bị ba đứa chúng khống chế, đổi hết người của ta, muốn báo tin cũng không được.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tư Không Mi vẻ mặt tiều tụy, nuôi ba đứa nghịch tử, thật sự là một vết nhơ lớn trong cuộc đời chinh chiến của ông ta.
“Thảo nào, ta nhiều lần muốn đến thăm Vương gia đều bị từ chối, hóa ra bọn chúng đã khống chế Vương gia, đều tại ta dạo này quá bận, cũng không nghĩ nhiều.” Phong Tín vẻ mặt hối hận.
“Không trách ngươi, tại ta quá nóng vội, muốn tìm được Khanh nhi, truyền vương vị cho nó mới khiến bọn chúng tức giận.” Tư Không Mi nói rồi kéo Trần Thiếu Khanh lại: “Phong Tín, đây chính là Khanh nhi, thế tử điện hạ của các ngươi.”
Lúc này Phong Tín mới chú ý đến người thanh niên tuấn tú nho nhã vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh.
Hắn định quỳ xuống trước mặt với Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh vội vàng đỡ hắn dậy: “Mau đứng lên, người một nhà không cần như vậy.”
Phong Tín đột nhiên nhớ ra điều gì, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Mấy người đại công tử đâu rồi?”
“Bọn chúng đã gặp báo ứng, đến nơi chúng nên đến rồi, sau này Phong Tín không được nhắc đến mấy đứa súc sinh này nữa, bản vương coi như chưa từng có chúng!” Tư Không Mi cảnh cáo Phong Tín.
“Vâng!” Phong Tín rất cung kính đáp ứng.
“Vương gia, không xong rồi, Trương trắc phi và Trịnh trắc phi cùng uống thuốc độc tự vẫn rồi.” Hai bà v.ú vội vàng chạy vào nói.
“Hoảng hốt cái gì, tùy tiện tìm một nơi chôn cất bọn họ là được, không cần báo cho bất kỳ ai.” Tư Không Mi nói rất lạnh nhạt.
Ông ta bị hại thành như vậy, mấy nữ nhân này cũng tham gia vào, đóng vai trò thúc đẩy, vốn định rảnh tay sẽ đi tìm bọn họ tính sổ, không ngờ bọn họ lại uống thuốc độc tự vẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-470.html.]
Chết cũng coi như là dễ dãi cho bọn họ rồi.
Nếu không, theo tính tình của ông ta thì chắc chắn sẽ khiến bọn họ sống không bằng chết.
Bà v.ú đáp ứng rồi đi xuống.
“Vương gia, Cao thị vệ nói muốn tăng cường phòng thủ, chuyện quân đội Ly thành đến đây là sao?” Phong Tín lại hỏi.
Trần Thiếu Khanh kể lại những gì hắn nghe được trong cung cho hắn, cuối cùng nói: “Nhưng Triệu Quyến và Vương Thiên đều đã chết, là ta giết.”
Phong Tín liên tục nói: “Giết rất hay! Ta đã sớm thấy tên cẩu hoàng đế này không vừa mắt, làm gì cũng không xong, ăn gì cũng không đủ, cho dù là một con heo ngồi trên ngai vàng cũng còn mạnh hơn hắn.”
Lời nói của hắn đã thành công khiến mọi người bật cười, không ngờ vị tướng quân trấn giữ phía Bắc nổi tiếng này lại là người như vậy.
Dưới một khuôn mặt dũng mãnh thiện chiến lại ẩn chứa một trái tim ngây thơ.
Ngay tại vương phủ, trước mặt Vương gia và thế tử, Phong Tín đã sắp xếp phòng thủ rất có trật tự.
Hắn thực sự rất có thiên phú trong việc hành quân đánh trận, Trần Thiếu Khanh cũng không khỏi bội phục nhãn quan của Bắc Cương Vương, quả thực rất lợi hại trong việc nhìn người.
“Bẩm tướng quân, bên ngoài có người đưa thư bài, nói là người từ thành Ly đến.”
Người lính đưa một thư bài lên.
Phong Tín nhận lấy xem rồi đưa cả hai tay cho Tư Không Mi.
Tư Không Mi xem xong lại cười, rồi đưa cho Trần Thiếu Khanh.