“Ca cai, huynh đang tìm gì vậy?” Đột nhiên sau lưng hắn có một giọng nói trong trẻo hỏi.
“Tiểu Tứ!” Kim Tử mừng rỡ quay lại, đúng là đệ đệ đang dụi mắt ngái ngủ.
“Đệ đi đâu vậy? Dọa ta c.h.ế.t khiếp.” Kim Tử tiến lên ôm chặt đệ đệ vào lòng.
“Đệ vừa nằm mơ, mơ thấy mình đến một nơi rất đẹp, còn có rất nhiều đồ ăn ngon, đệ vừa định ăn thì huynh đã đánh thức đệ dậy.” Tiểu Tứ bĩu môi, có chút không hài lòng nhìn ca ca.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Đệ muốn uống nước, đệ khát.” Vừa dứt lời, từ phía sau đưa ra một bát nước đầy, hắn không nghĩ ngợi gì cầm lấy uống một hơi hết sạch.
Hài lòng lau miệng, mới phát hiện ca ca đang ở đối diện hắn, vậy thì phía sau là...
Tiểu Tứ nghĩ đến đây, sắc mặt thay đổi, chậm rãi quay đầu lại: “ Tỷ tỷ ơi! Tỷ tỷ ơi!”
Tiểu Tứ mừng rỡ nhào tới, ôm chầm lấy Tô Mặc, cái bát trong tay hắn suýt nữa rơi xuống đất.
Tô Mặc ôm hắn xoay một vòng: “Mập rồi, nặng hơn trước, xem ra Bạch chưởng quầy đối xử với các ngươi không tệ.”
Kim Tử liên tục gật đầu: “Bạch chưởng quầy là người tốt, đối xử với ta và đệ đệ rất tốt.”
Hắn đột nhiên nhớ đến vì hắn và đệ đệ suýt nữa gây họa cho tiệm, xấu hổ cúi đầu.
Tô Mặc hiểu rõ tâm tư của hắn, buông Tiểu Tứ xuống: “Đồ đâu?”
Tiểu Tứ lấy chiếc hộp nhỏ mạ vàng trong n.g.ự.c ra đưa cho Tô Mặc: “ Tỷ tỷ ơi, cái này tặng tỷ.”
Tô Mặc nhận lấy, thấy chiếc hộp này tuy nhỏ nhưng chế tác lại vô cùng tinh xảo, hơn nữa đá quý trên đó có màu sắc rất đẹp, tuyệt đối không phải thứ mà người thường dùng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-465.html.]
Nàng tin lời của tên áo đen, hẳn là không lừa bọn họ.
“Chiếc hộp này để ta cất, các ngươi cũng không thể ở lại đây nữa.” Tô Mặc suy nghĩ rất chu toàn.
Lỡ như lại có người đuổi đến đây, hai huynh đệ bọn họ còn có thể may mắn như lần này không?
Bất kể chiếc hộp có nằm trong tay hai huynh đệ bọn họ hay không, bọn họ cũng không thể ở lại đây nữa.
“ Tỷ tỷ muốn đưa chúng ta đi sao?” Tiểu Tứ vui mừng nở hoa trên khuôn mặt nhỏ.
“Không còn cách nào khác, các ngươi phải đi.” Tô Mặc giả vờ bất lực, chống cằm nhìn hai người họ.
Tiểu Tứ là một tiểu nhân tinh, thấy vẻ mặt của Tô Mặc lập tức nịnh nọt: “ Tỷ tỷ ơi, đệ ăn không nhiều, đệ có thể giúp tỷ nấu cơm, chặt củi, sau này tỷ và tỷ phu có bảo bảo, đệ còn có thể trông bảo bảo.”
Hắn vỗ n.g.ự.c tự giới thiệu bản thân.
Tô Mặc đỏ mặt, tiến lên véo má hắn: “Câm miệng, không được nói bậy.”
Kim Tử cũng vội vàng hù dọa hắn: “Hài tử của tỷ tỷ sao có thể giao cho đệ được, phải để ta trông mới yên tâm, đúng không tỷ tỷ?”
Tô Mặc chỉ vào hai người họ nghiến răng nghiến lợi: “Nếu còn nói bậy nữa thì khâu miệng các ngươi lại!”
Tiểu Tứ lập tức dùng ngón tay bịt miệng: “Đệ khâu rồi, không cần tỷ phải bận tâm.”
Hai người trước mặt Tô Mặc không hề câu nệ, vị đại tỷ này giống như tỷ tỷ ruột của bọn họ vậy.
Đêm đã khuya, Tô Mặc không muốn làm phiền đám người Bạch chưởng quầy, liền để lại một tờ giấy, nói rằng nàng đã đưa hai huynh đệ Kim Tử đi, đồng thời đảm bảo sẽ giao toàn bộ đại lý ở phía Bắc Nhạn Sơn Quan cho hắn, bảo hắn cứ yên tâm.
Làm xong tất cả những điều này, Tô Mặc nghiêm mặt nói với hai huynh đệ: “Sau này đi theo chúng ta, nhớ kỹ những gì không nên hỏi thì đừng hỏi, những gì không nên làm thì đừng làm, nếu không các ngươi sẽ bị đưa về nơi các ngươi đến, nhớ chưa?”