“Nói, tại sao không mở cửa thành? Tại sao không cho Vương gia vào?” Là giọng của Tào Tây.
Lý hiệu úy cười giả tạo: “À... Tào thị vệ có thể bỏ d.a.o xuống được không? Hạ quan không có nói là không cho vào, chỉ là... chỉ là có người nói ngài là phản tặc, ta cũng không còn cách nào khác.”
“Ta là phản tặc, vậy Vương gia thì sao? Chẳng lẽ Vương gia cũng là phản tặc sao?” Giọng Tào Tây càng thêm lạnh lẽo.
“Vương gia? Tào đại nhân đừng đùa chứ, Đại công tử đã sớm dán cáo thị, nói Vương gia đã mất, mất vì bệnh, chúng ta còn đi đưa tang.”
Tư Không Mi đứng sau bọn họ nghe xong lời này suýt thì ngất đi, ba đứa con bất hiếu này đã sớm có chuẩn bị, đã để mình c.h.ế.t trước rồi.
Đúng vậy, chỉ có như vậy, chúng mới dễ ra tay sao!
Tất cả đều là vì ông ta muốn truyền ngôi cho Trần Thiếu Khanh.
Cho nên chúng mới phải ra tay tàn độc!
Lũ lang sói đội lốt người!
Tư Không Mi âm thầm nắm chặt tay, tiến lên giật lấy kiếm của Tào Tây, một kiếm đ.â.m vào cổ, kết liễu mạng sống của Lý hiệu úy.
Nhìn xác của Lý hiệu úy, Trần Thiếu Khanh xoa xoa trán, xem ra Mặc Mặc nói không sai, nếu hắn không đến, Tư Không Mi thật sự sẽ gặp dữ.
“Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao? Xem ra Tam công tử cũng muốn g.i.ế.c ngài.”
Tào Tây nhìn Tư Không Mi hỏi.
Trong lòng hắn tràn đầy sự thương cảm với Vương gia, không ngờ mấy nhi tử mà ông ta cực khổ nuôi dưỡng, vì tranh giành ngôi vị, đến cả tình thân cũng không nhận, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cha ruột của mình.
Thật là vô nhân tính!
“Còn chờ gì nữa, đương nhiên là g.i.ế.c c.h.ế.t đứa con bất hiếu kia!” Tư Không Mi hạ quyết tâm, nếu như bọn chúng vô tình, vậy đừng trách ông ta vô nghĩa, ông ta không thể ngồi chờ c.h.ế.t được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-452.html.]
“Nhưng chúng ta không có binh phù, không điều động được quân đội, làm sao có thể đối phó được với Tam công tử?” Tào Tây vẻ mặt lo lắng.
“Binh phù? Ta có thể nghĩ cách lấy được.” Trần Thiếu Khanh bình tĩnh nói.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Con có thể? Vậy bản vương sẽ ở đây chờ tin tốt của con.” Trong mắt Tư Không Mi lóe lên tia sáng, ông ta không nhìn lầm đại nhi tử này, quả thực là người có thể thành đại nghiệp.
Để hắn có thể thuận lợi kế vị, ông ta trải qua kiếp nạn này cũng đáng.
“Vương gia, các người ở đây rất nguy hiểm, hay là...” Lời còn chưa dứt, hắn đã vung tay đưa Tư Không Mi và Tào Tây vào không gian.
Chuyện gấp không thể giải thích được, trước tiên cứ làm việc đã.
Trong nháy mắt Trần Thiếu Khanh đã xuất hiện trước cửa Vương phủ.
Từ khi Tư Không Mi mất tích, mấy vị công tử đều tranh nhau dọn đến Vương phủ ở.
Mẫu thân của ba người bọn họ là ba vị trắc phi của Tư Không Mi.
Tất nhiên mỗi trắc phi đều hướng về nhi tử của mình.
Huống hồ mọi người đều ngang hàng, thân phận giống nhau.
Bọn họ biết Vương gia không có chính phi, trong lòng vẫn luôn có một nữ nhân như hồ ly, tất cả bọn họ từng thấy bức chân dung của nữ nhân đó trong thư phòng của Tư Không Mi.
Quả nhiên là một nữ nhân tuyệt sắc.
Nam nhân nhìn vào không ai không động lòng.
Nữ nhân nhìn vào chỉ có thể phát điên, tất nhiên là ghen tị.
Nghe nói là nữ nhân này đã cứu mạng Tư Không Mi, hai người mới ở bên nhau, chuyện cụ thể thì không ai biết, vì Tư Không Mi không bao giờ cho phép người khác nhắc đến nửa lời.
Ông ta cảm thấy ngoài ông ta ra không ai xứng nhắc đến bà ấy.