Kéo một con thuyền lớn như vậy mà không hề tốn sức.
Con thuyền lớn được thiết kế đặc biệt, có thể đi trên sa mạc, trên sa mạc có thể kéo trượt, nhanh hơn cưỡi lạc đà không biết bao nhiêu lần.
Khi đi ngang qua đám người họ, rèm trên thuyền được vén lên một khe, có một đôi mắt đang nhìn về phía họ.
Nhưng không thấy người mình muốn tìm, ánh mắt có chút thất vọng, rèm lại được buông xuống.
“Lão cha hờ của huynh đang tìm huynh kìa.” Tô Mặc trêu chọc Trần Thiếu Khanh.
“Mặc Mặc, ta không đi đâu hết, chỉ ở bên muội thôi.” Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói.
“Ước chừng Bắc Cương Vương trở về Đinh Đào cũng không dễ chịu, đại nhi tử của ông ấy tuy đã c.h.ế.t nhưng còn hai nhi tử khác, chắc chắn bọn họ đang rất tham vọng, nhất định sẽ không giao lại binh quyền cho Tư Không Mi.” Tô Mặc xoa xoa trán phân tích.
Trên mặt Trần Thiếu Khanh dần tối sầm lại, nụ cười vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Tô Mặc nói không sai, dù bây giờ Tư Không Mi có trở về Đinh Đào thì cũng chưa biết trước được tương lai là tốt hay xấu.
Tuy Tư Không Kiệt đã không còn nhưng vẫn còn Tư Không Kiến và Tư Không Vũ, nghe nói cả hai đều không phải là người lương thiện.
Trần Thiếu Khanh gật đầu, cảm thấy Tô Mặc phân tích rất đúng.
“Còn chờ gì nữa, không mau đuổi theo.” Tô Mặc biết hắn đã nghe lời mình, tiến lên đẩy hắn một cái: “Sao nào, ông lão này cũng là cha huynh, huynh không đi giúp ông ấy thì ai giúp?”
Trần Thiếu Khanh gật đầu, đúng vậy, hắn phải giúp Tư Không Mi, nếu không thì quá có lỗi với chủ nhân của thân thể này.
“Vậy thì...” Trần Thiếu Khanh có chút do dự nhìn Tô Mặc.
“Yên tâm, có ta ở đây thì người nhà ta sẽ không sao.” Tô Mặc an ủi hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-447.html.]
“Được!” Trần Thiếu Khanh nói xong, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này trên chiếc thuyền sa mạc, Tào Tây nhìn thấy vẻ thất vọng của Tư Không Mi, có chút cảm khái nói: “Thế tử điện hạ cũng thật là, không từ mà biệt...”
“Sao nào, thế tử muốn đi đâu còn phải chào hỏi ngươi sao?” Tư Không Mi rất không vui nhìn hắn hỏi.
“Thuộc hạ nào dám nhận...” Tào Tây vội vàng phân bua.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nhi tử của ta chỉ ta mới được nói, không ai được phép nói nửa lời không hay về nó, Tào Tây ngươi nhớ kỹ chưa?” Tư Không Mi sợ Tào Tây không hiểu, lại nhấn mạnh một lần nữa.
“Nhớ rồi! Nhớ đến c.h.ế.t luôn rồi.” Tào Tây vỗ n.g.ự.c trả lời.
Hắn thầm lè lưỡi, vị vương gia này bảo vệ nhi tử của mình chắc phải đứng đầu Ly quốc này mất.
Sau này hắn phải cẩn thận lời ăn tiếng nói mới được.
“Nó nhất định sẽ đến, ta biết nhi tử của ta mà.” Tư Không Mi rất tự tin nói.
Chiếc thuyền sa mạc nhanh chóng vượt qua từng cồn cát, không lâu sau, đội ngũ lưu đày kia đã bị bỏ lại xa phía sau.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong những ngày này, Tư Không Mi cảm thấy như đang nằm mơ, nhi tử bất hiếu kia lại muốn hại ông ta, nghĩ đến là thấy lạnh cả người.
Nhưng ông ta không hiểu tại sao Tư Không Kiến và Tư Không Vũ lại không có tin tức gì, cũng không có động tĩnh gì.
Trong lòng ông ta có một dự cảm không lành...
Nhưng ông ta đã phủ nhận ý nghĩ này hết lần này đến lần khác, hai hài tử này không thể lạnh lùng và tàn nhẫn giống như nhi tử bất hiếu kia, chúng phải là những hài tử ngoan.
Mong rằng không phải tự lừa dối mình!
Tư Không Mi mệt mỏi nhắm mắt lại, đợi ông ta trở về Đinh Đào thì mọi chuyện sẽ rõ.