Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 442

Cập nhật lúc: 2025-05-06 23:33:02
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ca, đây là cái gì?” Tô Quân chỉ vào một cục trên mặt đất hỏi.

Tô Bân đánh lửa, soi về phía hắn nói.

“Á! Người chết!” Tô Quân sợ đến mức suýt ngã ngồi xuống đất.

Người đó đã bị ăn đến nát bét, thịt không còn mấy, chỉ còn lại xương và một ít m.á.u trên mặt đất.

Người này nằm nghiêng, người co lại, có thể thấy, lúc cuối cùng hắn ta vẫn đang giãy giụa, muốn bảo vệ mình nhưng bầy sói quá hung dữ, không buông tha hắn ta.

“Bân nhi, các con mau lên đây.” Tô phu nhân lo lắng gọi họ.

“Nương, ở đây có một xác chết, không biết có phải người của chúng ta không.” Tô Bân trả lời.

Lão Lý nghe xong vội vàng dẫn người chạy tới, họ cầm đuốc soi sáng nơi này, lập tức nhìn rõ xác c.h.ế.t trên mặt đất.

Mặc dù mặt mũi đã nát bét nhưng quần áo trên người vẫn còn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đó chính là quần áo thị vệ của họ, mũ trên đầu đã không còn, tóc xõa trên mặt đất.

“Lý ca, đây không phải là Trưởng thị vệ chứ?”

“Còn có thể là ai, không phải hắn thì là ai.” Lão Lý cúi xuống, lật đầu xác c.h.ế.t lại để nhận dạng cẩn thận.

“Là Trưởng thị vệ, chính là hắn, trán hắn bị thương, nhìn vết sẹo kia kìa.”

Một thị vệ mắt tinh nhận ra ngay.

“Thảo nào hắn mất tích, hóa ra là bị sói ăn thịt.”

“Thật thảm!”

Mọi người bàn tán xôn xao, sau đó thì thầm to nhỏ.

“Chôn hắn ở đây đi, mọi người hành động nhanh lên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-442.html.]

Lý thị vệ rất muốn quay đầu bỏ đi nhưng lại không đành lòng, dù sao cũng làm đồng đội với Trưởng Dã nhiều năm như vậy.

May mà đào hố trên đất cát không mất nhiều thời gian, không lâu sau mấy tên thị vệ đã đào xong một cái hố.

Mọi người đặt xác Trưởng Dã vào đó, sau đó dùng cát chôn lại.

“Nhanh rời khỏi đây.” Lão Lý nói rồi sải bước đi lên.

Ở lại thêm một lúc nữa thì nguy hiểm thêm một phần, không biết lúc nào bầy sói kia sẽ quay lại.

Nhưng hắn không biết rằng lúc này bầy sói đã sắp bị Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh hành hạ đến phát điên rồi, từng con một đều bắt đầu nghi ngờ cuộc đời sói của mình.

Nhìn thấy một miếng thịt sắp cắn được, sao lại biến mất trong nháy mắt?

Nhiều lần bầy sói vây hai người đó ở giữa, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng cùng nhau xông lên, sau đó bất chấp tất cả bắt đầu cắn xé.

Khi chúng phát hiện ra mùi vị không đúng, mùi m.á.u cũng có chút quá quen thuộc thì mới phát hiện ra mình đang cắn sói nhà mình.

Hai bóng ma đó lại biến mất không thấy đâu.

Cứ như vậy, sau một hồi giày vò, hơn một nửa bầy sói bị cắn khắp mình, thoi thóp.

Cuối cùng chỉ còn lại bốn năm con sói.

Trong đó có một con là sói đầu đàn khỏe nhất, xảo quyệt nhất.

“Sư huynh, thêm hai lần nữa, ước chừng bầy súc sinh này đều phải đầu thai tập thể.” Tô Mặc cười khúc khích nhìn mấy con sói còn sót lại.

“Ừ, chiêu đó khi sói đông thì có tác dụng, bây giờ còn lại đều là những con xảo quyệt khác thường, đặc biệt là con sói đầu đàn kia, chúng ta phải đổi chiến thuật mới được.” Trần Thiếu Khanh nói rồi đưa tay xoa đầu Tô Mặc.

Tô Mặc nghiêng đầu suy nghĩ: “Đúng vậy, sư huynh nói rất đúng!”

Ngẩng đầu liếc mắt đưa tình với Trần Thiếu Khanh, Trần Thiếu Khanh véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn như búp bê của nàng: “Mặc Mặc của ta quả là thông minh tuyệt đỉnh.”

“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao xứng với một sư huynh xuất sắc như vậy... hì hì...”

Tô Mặc cười rồi lại chui vào lòng Trần Thiếu Khanh, đôi bàn tay to ôm chặt nàng, hai người nhanh chóng ẩn thân rồi lao về phía mấy con sói.

Loading...