Tiểu Ngải miễn cưỡng đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước, nàng ta phát hiện bình nước của mình bị những người tỷ muội khác mang theo, nàng ta đi nhanh vài bước định lấy lại.
Nhưng nàng ta không thể đi nhanh được, vừa đi là chân lại đau, đây là do lúc nàng ta lăn xuống từ đồi cát đã bị trẹo chân.
Tay nàng ta đau, chân nàng ta đau, mặt nàng ta đau, có thể nói toàn thân nàng ta không chỗ nào không đau.
Nàng ta vẫn không đuổi kịp đoàn người, không lấy được bình nước của mình.
Đoàn người tiếp tục tiến lên, mấy người Tô gia vẫn ngồi trên lưng lạc đà, lão Lý ra lệnh cho Trưởng Dã nhường lạc đà cho một tên thị vệ khác đang hơi khó chịu.
Trưởng Dã không dám nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn giao dây cương, hắn ta đi bộ cùng những tên thị vệ khác ở phía sau.
Hắn ta càng ngày càng hận Tiểu Ngải, hắn ta trừng mắt nhìn nữ nhân đang đi cuối đoàn người, hắn ta nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta.
Là nàng ta hại hắn ta không được cưỡi lạc đà, còn mất đi sự tin tưởng của lão Lý, khiến cho các thị vệ xa lánh và khinh thường hắn ta.
Hắn ta cố tình đi cuối đoàn người, hắn ta đang đợi Tiểu Ngải.
Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đã đến phía trước, trong sa mạc, khả năng dịch chuyển tức thời của họ đã phát huy tác dụng.
Vừa rồi, trước khi những người Tô gia tỉnh dậy, Tô Mặc đã đổi hết nước trong bình nước thành nước linh tuyền, đồng thời còn thêm một bình nước nữa cho mỗi con lạc đà.
Chỉ là chỗ để hơi khuất, không nhìn kỹ thì không thấy, đều được đặt dưới lớp nỉ.
Ngoài ra, trên con lạc đà của Tô phu nhân, Tô Mặc còn để một túi trái cây tươi, cùng với vài quả dưa hấu nhiều nước.
Như vậy vừa có thể làm cơm vừa có thể giải khát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-432.html.]
Đây đều là một số đồ dự trữ của ngự thiện phòng, nàng chỉ việc lấy ra dùng.
Trần Thiếu Khanh đề nghị giữ lại một ít hạt dưa làm giống, trồng trên đất trống trong không gian, tưới bằng nước linh tuyền, có lẽ có thể mọc lên.
Tô Mặc gật đầu, tỏ ý tán thành.
Khi họ đợi những người Tô gia ở phía trước, họ đã bắt đầu thực hiện.
Lấy hạt dưa ra, dùng dụng cụ trong phòng thí nghiệm sấy khô, hai người rải chúng xuống đất trong không gian của Tô Mặc.
Trần Thiếu Khanh lại lấy nước linh tuyền ra tưới, làm xong tất cả, hai người ra khỏi không gian nhưng phát hiện đoàn người vẫn chưa đi đến chỗ họ đứng.
Hôm nay mặt trời chiếu cao, những người đi phía sau không bao lâu đã khát và mệt, hai chân như đeo đá, bước đi rất khó khăn.
Tiểu Ngải khát đến nứt cả môi, cổ tay lại đau rát như lửa đốt, không có thuốc, nàng ta chỉ có thể tự xé một mảnh vải băng cổ tay lại rồi treo lên cánh tay.
Làm xong tất cả, nàng ta phát hiện mình càng lúc càng cách xa đoàn người, nàng ta có chút sốt ruột, nghĩ chạy nhanh vài bước đuổi theo nhưng chân đau như dẫm phải dao, căn bản không thể dùng sức.
Không còn cách nào khác, nàng ta chỉ có thể miễn cưỡng tăng tốc, dùng hết sức đi theo bóng đoàn người phía trước.
Nàng ta phải đuổi theo để lấy lại bình nước, nếu nàng ta không có nước thì chắc chắn sẽ chết.
Mặt trời càng ngày càng cao, trời cũng càng ngày càng nóng.
Tiểu Ngải l.i.ế.m đôi môi khô nứt, nghiến răng, nàng ta phải cố gắng đuổi theo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đoàn người lúc này đã thành một chấm đen nhỏ, nàng ta có chút hoảng sợ: “Đợi ta với! Đợi ta với!”
Nàng ta vừa gọi vừa nhịn đau chạy về phía trước nhưng ngoài cát bụi không ngớt thì không ai để ý đến nàng ta.