Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 427

Cập nhật lúc: 2025-05-06 23:31:35
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bất đắc dĩ, nàng ta đành nằm thêm một lúc, ước chừng chân đã có cảm giác, mới loạng choạng chạy về.

“Này! Sao lâu thế này rồi mà A Hương vẫn chưa về? Nàng ta sao vậy? Sao giờ vẫn chưa về?”

“Đúng vậy, sao ngươi cũng lâu thế, trông ngươi khiếp đảm thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mọi người vây quanh nàng ta, hỏi han rôm rả.

“Nàng ta... nàng ta... không về được nữa... không về được nữa...” Tiểu Ngải khóc lóc kể lể, nói lắp bắp.

“Sao thế? Nàng ta bỏ trốn rồi sao?” Có người truy hỏi.

“Này! Các người không ngủ, đang làm gì vậy?” Một tên thị vệ cầm đuốc đi tuần, thấy bọn họ liền quát lớn.

“Đại ca, ngươi giúp chúng ta tìm một chút, A Hương mất tích rồi, vừa rồi Tiểu Ngải đi tìm cũng không thấy.” Có người nói với tên thị vệ.

Tiểu Ngải muốn ngăn cản nhưng không ngăn được.

“Cái gì? Có người bỏ trốn?” Tên thị vệ kinh hãi kêu lên, hắn quay lại vừa vặn nhìn thấy lão Lý cầm đuốc đi về phía này.

“Lão Lý, bọn họ nói A Hương bỏ trốn rồi, vừa rồi nữ nhân này đi tìm cũng không thấy.” Tên thị vệ chỉ vào Tiểu Ngải nói.

Lão Lý bước nhanh tới, nhìn đám kỹ nữ của Lâu Vũ Các hỏi: “Ai vừa đi tìm?”

“Nàng ta!” Vài người đồng loạt chỉ tay về phía Tiểu Ngải.

Tiểu Ngải nhắm mắt lại, muốn c.h.ế.t luôn cho rồi.

Nàng ta biết mình xong đời rồi.

“Sao thế? Lý thị vệ, A Hương không đi tìm ngươi sao? Không phải nàng ta nói có chuyện tìm ngươi sao, chẳng lẽ không đi sao?” Có người hỏi.

“Không có, bản thị vệ vẫn luôn ngủ ở đằng kia, không thấy ai tới tìm cả.” Hắn nói xong, ánh mắt chuyển sang Tiểu Ngải, nhìn chằm chằm nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-427.html.]

Tim Tiểu Ngải như muốn nhảy ra ngoài, nàng ta quay đầu sang một bên, ánh mắt né tránh.

Càng như vậy, lão Lý càng nhìn chằm chằm nàng ta: “Vừa rồi ngươi đi tìm A Hương, có nhìn thấy gì không?”

“Không... không... trời tối quá, không thấy gì cả...” Tiểu Ngải lắp bắp trả lời.

“Ngươi tốt nhất nên nói thật, bằng không ngươi sẽ không được tử tế đâu.” Lão Lý trừng mắt nhìn nàng ta một cách hung dữ.

“Tiểu nữ nói... chính là sự thật, ta thực sự không nhìn thấy gì cả.” Tiểu Ngải run rẩy đáp.

“Ngươi không nhìn thấy gì cả, tại sao lại nói A Hương không về được?”

“Đúng vậy, tại sao ngươi lại nói A Hương không về được?”

Vài người nhìn nàng ta với vẻ rất bất mãn.

Nói năng ấp úng, thật không biết nàng ta có ý gì?

“Ồ? Tại sao ngươi lại nói như vậy?” Lão Lý vừa nói vừa tiến về phía nàng ta, giơ đuốc lên cao rọi thẳng vào mặt nàng ta.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ta... ta chỉ đoán bừa thôi, nói bậy... không tính.” Tiểu Ngải sợ hãi co rúm người lại, nàng ta hận không thể chui xuống cát để trốn.

Chính nam nhân trước mặt này đã g.i.ế.c A Hương, chính hắn đã bóp c.h.ế.t A Hương nhưng nàng ta không thể nói, nàng ta không thể nói một lời nào.

“Nếu ngươi nhìn thấy gì, tốt nhất nên nói ra, ngươi hãy nghĩ kỹ đi, nghĩ ra thì đến nói cho ta biết.” Lão Lý vừa nói vừa thu đuốc lại, dẫn theo thị vệ đi mất.

Nhìn bọn họ đi xa, Tiểu Ngải ngồi phịch xuống đống cát, che mặt khóc không thành tiếng.

“Ngươi khóc... khóc cái gì? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Vài nữ nhân nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng ta, đều chỉ trích nàng ta.

“Được! Các ngươi đã muốn biết, ta sẽ nói cho các ngươi biết!” Tiểu Ngải lau nước mắt trên mặt, nàng ta đã hạ quyết tâm, nếu mình không sống được nữa, vậy thì cứ để bọn họ biết hết vậy.

Chứ không thể g.i.ế.c hết bọn họ được.

Loading...