Hắn nhìn nữ nhân này từ trên xuống dưới, cau mày: “Chuyện gì? Nói nhanh đi.”
Nói rồi dịch người về phía sau một chút.
Hắn đã gặp vô số người, cũng quen thuộc với chốn phong nguyệt, nữ nhân này ba lần bốn lượt tìm đến hắn, chắc chắn có mục đích.
Trong sa mạc này, mục đích là gì?
Không ngoài nước và lạc đà.
Hiểu ra rồi, lão Lý trêu chọc nhìn nàng ta: “Muốn nước hay lạc đà?”
Nữ nhân kinh ngạc mở to mắt, không ngờ lão Lý lại dễ dàng như vậy, nàn tag còn chưa nói gì, hắn đã đoán ra rồi.
“Ôi, Lý ca...”
“Cả hai đều không được! Ngươi đừng phí công nữa, vẫn nên tiết kiệm chút sức ngày mai còn đi đường.” Lão Lý nói xong xua tay với nàng ta, ngửa đầu nằm xuống.
Trong nháy mắt A Hương từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, lão già này sao có thể đối xử với mình như vậy?
Nàng ta còn chưa kịp dùng hết các chiêu quyến rũ của mình, vậy mà đã bị đuổi đi rồi sao?
Không được! Tuyệt đối không được!
Trở về như vậy, đám người kia còn không cười c.h.ế.t nàng ta sao?
Lão Lý mệt mỏi cả ngày, không lâu sau đã ngủ thiếp đi, trong mơ hắn dường như đã về nhà, vừa vào cửa đã có một nữ nhân xông ra ôm lấy mình.
Đó là tức phụ của hắn, lão Lý vui mừng khôn xiết, bế tức phụ đi về phía giường...
Đang lúc hứng khởi, đột nhiên tức phụ ngẩng mặt lên...
Là A Hương!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-425.html.]
“Á! Sao lại là ngươi?” Lão Lý sợ hãi hét lên, hắn tỉnh dậy, mồ hôi đầy đầu vì sợ hãi.
“Lý ca, không phải ta thì là ai?” Giọng nói ngọt ngào ngay bên tai hắn, lão Lý quay đầu, đột nhiên phát hiện A Hương tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch nằm bên cạnh hắn, nhìn hắn một cách quyến rũ.
“Sao ngươi còn chưa đi?” Lão Lý quát.
“Suỵt, Lý ca, đừng làm phiền người khác, nếu không sẽ không tốt cho đại ca đâu.” A Hương đắc ý đứng dậy, vuốt lại mái tóc rối bù, phải cảm ơn loại xuân dược mà các tỷ muội đưa cho, nhân lúc lão Lý ngủ say, nàng ta đã xịt một ít lên người hắn, nếu không thì thật khó để thu phục được lão già cứng đầu này.
“Cút ngay!” Lão Lý hạ giọng nói.
“Không! Ta là người của Lý ca rồi, Lý ca sẽ không bạc đãi ta chứ?” A Hương vừa nghịch tóc vừa liếc nhìn lão Lý.
Hắn đã là cá nằm trên thớt rồi, xem hắn còn chạy đi đâu được.
Quả nhiên lão Lý có chút nản lòng, chuyện này mà truyền ra ngoài thì hậu quả sẽ rất lớn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu thực sự có người muốn lợi dụng chuyện này để làm trò thì e rằng con đường làm quan của hắn sẽ chấm dứt.
“Ngươi muốn thế nào?” Lão Lý lạnh lùng hỏi.
“Ta muốn một con lạc đà, không muốn đi bộ nữa, nếu ngươi không cho, ta sẽ cưỡi chung một con với ngươi cũng được.” A Hương vừa nói vừa cười xấu xa.
Nàng ta đoán chắc lão Lý sẽ không đồng ý cưỡi chung một con lạc đà với nàng ta, vậy thì chỉ còn cách nhường cho nàng ta một con.
“Thế này, ngươi đến chỗ kia đợi ta, đừng để người khác nhìn thấy, ta sẽ đi tìm các huynh đệ bàn bạc xem làm thế nào để có thể để ra một con, ngươi chờ đó, đừng nhúc nhích.” Lão Lý vừa nói vừa chỉnh lại quần áo, đứng dậy, đi về phía nơi những thị vệ khác đang ở.
“Được! Ngươi đi nhanh về nhanh nhé.” A Hương thoải mái vẫy tay với hắn, đứng dậy đi về phía một sườn dốc khuất gió mà lão Lý đã nói.
Nơi đó không có người, người khác cũng không nhìn thấy nơi này.
Lão già này, đúng là biết tìm chỗ.
A Hương nghĩ vậy rồi ngồi xuống ngay tại chỗ.