Đội ngũ lại bắt đầu lên đường, những người đi bộ ở phía trước, sau đó là lạc đà của Tô gia, cuối cùng là mấy thị vệ cưỡi lạc đà.
Vào sa mạc rồi, hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ rực trông rất yêu dị, có một vẻ đẹp tà mị.
“Mọi người không muốn c.h.ế.t thì nhất định phải bám sát đội ngũ, lạc đội thì không ai đi tìm đâu!” Lão Lý bảo mọi người truyền lời này từ phía sau lên phía trước.
Sa mạc rộng lớn và trống trải như vậy, cho dù hắn có hét khản cả cổ cũng không ai nghe rõ.
Bầu trời ảm đạm dần tan biến, trời quang rồi, chỉ tiếc là đã gần hoàng hôn.
Lão Lý dẫn người tiến về phía Bắc.
Ra khỏi sa mạc là Đinh Đào, qua Đinh Đào là đến Mạc Bắc, lúc đó bọn họ sẽ được giải thoát.
Giao những người này cùng văn thư, danh sách cho quản ngục Mạc Bắc, giao tiếp xong xuôi, đếm đủ số lượng, bọn họ có thể trở về Ly thành báo cáo.
Hắn có hơi nhớ tức phụ của mình rồi...
Sa mạc này quả thực rất khó đi, đi vào trong cảm giác như chân bị dính chặt, căn bản là không dùng được sức.
Đi một bước sâu, một bước cạn, mọi người đều đi rất vất vả, không lâu sau mấy cô nương kia đã mệt muốn c.h.ế.t muốn sống.
“A Hương, ngươi còn không đi nói, muốn các tỷ muội mệt c.h.ế.t sao?” Có người bắt đầu phàn nàn với nàng ta.
“Đúng vậy A Hương, cầu xin ngươi, đi tìm Lý thị vệ, xin một con lạc đà đi.”
“A Hương, ngươi còn không đi, chúng ta không phải tỷ muội tốt sao? Các tỷ muội sắp mệt c.h.ế.t rồi, ngươi thật sự đành lòng nhìn sao?”
“Đúng vậy, sao lòng dạ ngươi lại độc ác như vậy?”
Mọi người ngươi một lời, ta một câu nói những lời khó nghe với A Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-422.html.]
Cuối cùng A Hương không chịu nổi nữa: “Được rồi! Đừng lải nhải nữa, ta đi!”
A Hương chạy về phía con lạc đà mà lão Lý cưỡi: “Lý thị vệ! Lý thị vệ, ta có chuyện muốn nói.”
Lão Lý kéo dây cương lạc đà, lạc đà dừng lại: “Chuyện gì?”
“Ngươi có thể cho ta lên không, ta thực sự có chuyện muốn nói với ngươi.” A Hương vẫy tay với hắn.
Lão Lý không để ý đến nàng ta, mà vẫy tay gọi một thị vệ đang đi bộ: “Ngươi đi hỏi nàng ta rốt cuộc có chuyện gì?”
Hắn rất thoải mái giao việc cho người khác, còn mình thì đi mất.
Thấy lão Lý không mắc câu, A Hương không hề tức giận, mà cười một cách tà mị, nàng ta càng chiến càng hăng.
Chuyện này rất thú vị.
“Ngươi có chuyện gì?” Thị vệ kia đi tới, khó chịu hỏi.
Đi một bước trong sa mạc này tốn bao nhiêu sức, vì nữ nhân này, hắn còn phải đi ngược lại mười mấy bước.
“Đại ca, ta có thể hỏi thăm một chút, Lý thị vệ đã cưới tức phụ chưa?” A Hương không có chuyện gì cũng tìm chuyện nói.
“Cưới hay không cũng không đến lượt các ngươi, c.h.ế.t tâm đi! Cứ đi đường cho đàng hoàng!” Thị vệ hừ lạnh, liếc nàng ta một cái rồi đi.
Lão Lý chính là một trong số ít thị vệ tam phẩm của cả Ly quốc, đám tiện nhân này còn dám có ý đồ khác, đúng là nằm mơ!
“Hừ! Có gì ghê gớm, lão nương đây chưa từng gặp nam nhân nào sao, còn chẳng thèm để ý.” A Hương ăn quả đắng, trong lòng phản bác, trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy nàng ta ủ rũ trở về, mấy kỹ nữ bắt đầu tỏ thái độ, nói những lời kỳ quái.
“Nào! Trong số chúng ta, tiểu muội A Hương trẻ đẹp nhất cũng đã già nua xấu xí rồi...”
“Đúng vậy, đến cả một lão thị vệ cũng không thèm nhìn nàng ta, đúng là không được rồi.”