Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 416

Cập nhật lúc: 2025-05-06 23:31:11
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe nói xe ngựa Tô gia không dùng được nữa, mấy cô nương của Yên Vũ lâu lập tức lộ ra vẻ hả hê, mặc dù vì uy nghiêm của lão Lý mà không dám nói lời khó nghe nhưng biểu cảm trên mặt lại không giấu được.

Có người thậm chí còn không kìm được che miệng cười rộ lên.

Lúc này Tô Mặc ẩn thân đứng bên cạnh bọn họ, lạnh lùng nhìn những người này.

Cứ cười đi! Dù sao cũng không sống được mấy ngày nữa.

Nàng nhớ trong sách có nói, ở sa mạc, những cô nương của Yên Vũ lâu này sẽ bị thị vệ ngược đãi đến chết.

Xem ra có những người không đáng thương hại.

Tô Mặc xoa xoa trán, nàng nghĩ nên nghĩ cách bổ sung thêm nước cho người Tô gia.

Sư huynh vẫn chưa về, sư phụ lại đi rồi, Tô Mặc quyết định từ giờ nàng sẽ không rời khỏi người Tô gia nửa bước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người khác không quan tâm, người Tô gia nàng không thể không quan tâm, đã dùng thân thể của người ta thì nên thay chủ cũ chăm sóc người nhà.

Nghe nói sắp đến sa mạc, mọi người đều có chút hoảng sợ, lời đồn đều rất đáng sợ.

Mạc Bắc! Mạc Bắc!

Đi thì không về!

Chính là nói nơi này.

Tô phu nhân xuống xe ngựa, xa xa có mấy người cưỡi lạc đà đi về phía họ.

“Xin hỏi người nhà của tướng quân Tô Tử Thành có ở đây không?” Có người hỏi.

Lý thị vệ đi tới gật đầu: “Các ngươi là ai? Tìm người Tô gia có chuyện gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-416.html.]

“Là thế này, Đông gia của chúng ta bảo chúng ta chờ ở đây để tặng mấy con lạc đà này cho họ, dùng để đi qua sa mạc.”

Người đến vừa nói vừa chỉ tay về bảy tám con lạc đà cao lớn phía sau.

Mỗi con lạc đà đều chở một túi nước lớn và một vài gói đồ, nhìn giống như quần áo và thức ăn.

“Ồ? Đông gia của các ngươi là người ở đâu?” Lão Lý rất tò mò.

“Đông gia của chúng ta là người Nhạn Sơn Quan nhưng ở Đinh Đào và Mạc Bắc đều có cửa hàng.” Người đến cười nói, hắn nhìn ra lão Lý là thủ lĩnh của đám thị vệ này.

Lão Lý càng nghe càng thấy kỳ lạ, người Tô gia đều là võ tướng, sao lại quen biết người làm ăn ở nơi này, hơn nữa còn có vẻ nịnh nọt như vậy?

Tô Mặc khoanh tay nhìn, trên mặt không khỏi nở nụ cười, xem ra đây là sự sắp xếp của sư huynh nhưng Bạch chưởng quầy của Nhạn Sơn Quan cũng là người tinh ranh, nghĩ rằng những ngày tiếp theo của Tô gia sẽ không quá khó khăn.

Ý của hắn rất rõ ràng, muốn giành quyền đại lý dược liệu ở Đinh Đào và Mạc Bắc.

Tô phu nhân nghe nói có người tìm, cũng vây quanh lại.

“Nương, những con lạc đà này là cho chúng ta.” Tô Bân chỉ vào đoàn lạc đà nói với vẻ phấn khích.

Hắn lớn từng này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy lạc đà, càng đừng nói đến việc cưỡi lên.

“Nương, là bạn của cha sao? Nhà chúng ta sao lại có bạn làm ăn ở đây?” Tô Bân phấn khích xong lại bình tĩnh trở lại.

Tô phu nhân cúi đầu trầm ngâm một lát: “Đừng hỏi nhiều như vậy, cho thì nhận thôi, nếu không sẽ phụ lòng tốt của người ta, nhớ lấy, sau này có cơ hội thì báo đáp lại người ta.”

“Biết rồi nương.” Tô Bân gật đầu.

Lão Lý gọi Tô phu nhân lại, giới thiệu bà với người đến.

Người đó không hề có chút khinh thường nào vì Tô gia là tù nhân bị lưu đày, ngược lại còn rất cung kính: “Phu nhân, mấy con lạc đà này là do ta đích thân chọn ra, khỏe nhất và có kinh nghiệm nhất, chúng không biết đã đi đi lại lại trong sa mạc này bao nhiêu lần rồi, có chúng dẫn đường chắc chắn các người sẽ đến được Đinh Đào một cách thuận lợi.”

Loading...