“Được không?” Tử Thần nói lời này là với Tô phu nhân.
Tô phu nhân do dự một lát: “Con thực sự sẽ không bạc đãi bọn chúng?”
“Sẽ! Hơn nữa còn rất bạc đãi... Bởi vì ta phải dạy chúng học bản lĩnh, học bản lĩnh sao có thể không chịu khổ?” Tử Thần thở dài.
Công lực của nàng ấy về cơ bản đã khôi phục, nàng ấy phải rời khỏi Tô gia, phải đi tìm cách trở về.
Nàng ấy mang hai tử này đi, cũng coi như giúp Tô gia một việc, coi như là báo đáp người Tô gia đi!
Đây là suy nghĩ của nàng ấy.
“Tô Côn, con có nguyện ý đi theo nàng ấy không?” Tô phu nhân đột nhiên hỏi Tô Côn đang nằm.
“Con nguyện ý!” Tô Côn thế mà lại trả lời, còn ngồi dậy, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ của hắn lộ ra vẻ lạnh nhạt không phù hợp với tuổi tác.
Tô phu nhân biết lời mình nói quả thực đã làm tổn thương hắn.
Nhưng lời này bà nhất định phải nói, thay vì nói bóng gió, không bằng nói thẳng ra, nếu như tương lai thực sự có thể tìm được lão gia, hài tử này sẽ phải đối mặt với hiện thực tàn khốc hơn.
Để Tử Thần mang bọn chúng đi cũng tốt, trong những ngày này, bà biết Tử Thần tuyệt đối không phải người thường, có năng lực, biết y thuật, có lẽ có thể dạy dỗ hai hài tử này thành những lang trung có y thuật nổ bật
Vì đã quyết định, Tô phu nhân bắt đầu thu dọn hành lý cho hai hài tử, chia cho chúng một ít đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng trong xe, sau đó lại dặn dò chúng một số điều.
Chỉ là Tô Côn không nói thêm một lời nào với Tô phu nhân.
Tử Thần nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của hắn nói: “Ngươi không được hận người Tô gia! Họ nuôi ngươi, hơn nữa những lời họ nói cũng không sai! Chỉ là nói cho ngươi biết một sự thật tàn khốc, hơn nữa sự thật này còn do nương của ngươi gây ra, người Tô gia không làm sai bất cứ điều gì, ngươi phải nhớ kỹ cho ta, nếu không ta sẽ không mang ngươi đi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta nhớ rồi! Ta không hận họ, ta chỉ hận người Kiều gia, họ sinh ra ta nhưng lại không nhận ta.” Tô Côn thành thật trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-415.html.]
“Lời nói thật lòng?” Tử Thần trừng mắt hỏi hắn.
“Lời nói thật lòng!” Hắn gật đầu nói.
“Được, nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Nói rồi nắm lấy tay hắn, tay kia đưa cho Tô Lâm.
Tô Lâm vốn còn có chút chống đối nhưng nghĩ đến sau này hắn và ca ca sẽ đi theo nàng ấy, rất bất đắc dĩ đưa tay ra.
“Phu nhân, hẹn gặp lại!” Tử Thần nói xong câu này với Tô phu nhân, dùng sức kéo hai hài tử, ba người lập tức biến mất không thấy đâu.
Nhìn ba người đột nhiên biến mất, tất cả mọi người trên xe đều ngây như phỗng.
Chỉ có Tô phu nhân không quá bất ngờ, trên mặt chỉ có chút thất vọng.
Dù sao bà cũng nhìn hai hài tử này lớn lên, mặc dù không phải nhi tử của bà nhưng vẫn có tình cảm.
“Sao bọn họ lại đột nhiên biến mất? Nương, đại ca! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Tô Thành vô cùng kinh ngạc.
Tô Bân lúc này cũng ngơ ngác, nàng ấy là thần tiên sao?
Sao lại đột nhiên biến mất?
“Phu nhân, nếu Lý thị vệ hỏi thì trả lời thế nào?” Trần Tú phản ứng lại hỏi Tô phu nhân.
“Ừm, chuyện này các ngươi không cần quan tâm, ta sẽ giải quyết, chỉ là chuyện này không được phép nhắc lại trước, có người hỏi thì đừng để ý, các ngươi nhớ chưa?” Tô phu nhân nhìn mọi người hỏi.
“Nhớ rồi.” Mọi người đồng thanh nói.
Đoàn người lại đi gần hai canh giờ, lão Lý mới vẫy tay cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi: “Sắp vào sa mạc rồi, mọi người nên giữ lại nhiều nước, dùng vải che mũi và miệng để tránh cát bay vào, còn xe ngựa Tô gia không dùng được, phải xuống đi bộ.”