Lời này sớm muộn gì cũng phải nói rõ, chi bằng nói ra ngay bây giờ.
Các nhi tử không thể đối xử với hắn như trước, mà bản thân bà cũng không thể.
“Con không phải nhi tử của hắn ta, con là con của Tô gia!” Tô Côn hét lên, vung nắm đ.ấ.m trong xe ngựa.
Đinh Lan ở bên cạnh nhìn thấy, không đành lòng, há miệng định nói gì đó nhưng Tô phu nhân lại đưa cho nàng ấy một ánh mắt nghiêm khắc, nàng ấy chỉ đành nuốt lời trở lại.
“Không ai được thương hại hắn, đây là điều hắn phải đối mặt, ta chỉ nói cho hắn biết sự thật, không có ý định đuổi hắn đi, càng không có ý định mặc kệ hắn.” Tô phu nhân nhìn từng người trong xe nói rõ ràng.
“Ta hận người! Đại nương! Ta hận các người!” Tô Côn dùng sức lau nước mắt, nghiến răng nói ra từng chữ.
“Hận ta thì ta cũng phải nói! Đây là sự thật, nếu thật sự phải hận, con nên hận cái tên cha khốn nạn của con và người mẫu thân mù quáng của con, tại sao nàng ta lại trao nhầm tấm chân tình, gặp phải kẻ không ra gì, con tuyệt đối không thể hận người Tô gia chúng ta, ngược lại con nên biết ơn Tô gia đã nuôi con khôn lớn, làm người phải có lương tâm.”
Tô phu nhân nói xong thì nhìn chằm chằm Tô Côn.
Tô Côn cuối cùng cũng ngừng khóc, mặt hắn trong nháy mắt trở nên tái nhợt, toàn thân co giật, trợn trắng mắt ngất đi.
Tô phu nhân vội vàng cúi xuống muốn xem hắn nhưng bị Tử Thần ngăn lại: “Phu nhân đừng động, để ta xem.”
Nói xong, nàng ấy đặt ngón tay lên mạch của Tô Côn, một lúc lâu sau mới nói: “Không sao, hắn chỉ bị tức giận công tâm mà thôi.”
Nói rồi nàng ấy lấy ra một lọ thuốc từ trong ngực, đổ ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn, sau đó lại rót cho hắn một ngụm nước nhìn hắn nuốt xuống: “Không sao rồi.”
Tô phu nhân nhíu mày, hốc mắt hơi đỏ: “Có phải ta quá tàn nhẫn với hài tử này không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-414.html.]
“Phu nhân, lời này sớm muộn gì cũng phải nói cho hắn biết, để hắn đối mặt sớm cũng tốt!” Trần Tú an ủi Tô phu nhân.
“Ta chỉ muốn cho hắn biết rõ mọi chuyện, bởi vì không thể giấu được, hơn nữa trong lòng hắn hẳn là cũng đã sớm biết, hắn không phải người Tô gia, bây giờ chỉ tạm thời ở lại Tô gia, hắn nên về Kiều gia nhưng người ta căn bản không nhận hắn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô phu nhân thở dài, bà thực sự cảm thấy rất khó xử.
Cảm thấy hài tử này đúng là đáng thương, Kiều gia thật đáng hận!
Tô Lâm nắm lấy tay ca ca khóc lớn: “Đại nương đừng đuổi ca ca con, huynh ấy là người Tô gia, huynh ấy không phải người Kiều gia.”
“Ta cũng mong hắn không phải nhưng hắn là, là do chính miệng nương con nói, không thể thay đổi được.” Tô phu nhân nhẹ giọng nói.
“Nếu phu nhân thấy hắn không thoải mái, có thể để hắn đi theo ta.” Cuối cùng Tử Thần cũng lên tiếng.
“Đi theo con? Chẳng lẽ con muốn đi sao?” Tô phu nhân có chút kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Tử Thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sắc mặt bình thản nói.
“Con đi đâu?” Tô phu nhân có chút lo lắng hỏi.
“Đi đến nơi ta nên đến.” Tử Thần nói xong lại nhắm mắt, không thèm để ý đến bất kỳ ai nữa.
“Ngươi không được mang ca ca ta đi, muốn mang thì phải mang cả ta đi.” Tô Lâm nhìn chằm chằm Tử Thần, rất kiên định nói.
Tử Thần hơi mở mắt nhìn hắn: “Ngươi không được!”
“Ta không cho ngươi mang ca ca ta đi, không được! Chính là không được!” Tô Lâm lắc lắc cánh tay Tử Thần ngang ngược nói.