“Đến khi sang năm hoa nở, nhất định sẽ đón hai đứa đi.” Trần Thiếu Khanh nghiêm túc nói.
“Được!”
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh lại nói chuyện với Bạch Chiến một lúc về chuyện cửa hàng, sau đó mới cáo từ ra về.
Kim Tử nắm tay Tiểu Tứ nhìn theo họ, mãi đến khi hai người không còn bóng dáng mới vào trong tiệm.
Tào Tây hẹn người Tô gia cùng đi ăn ở tửu lâu, Tô Thành, Tô Côn, Tô Quân đều vui vẻ mong chờ.
Tri phủ đại nhân phái người mang đến cho họ quần áo sạch sẽ, rồi phái xe ngựa đi đón.
Nhưng Tử Thần thì từ chối thẳng thừng, hiện tại công lực của nàng ấy đang tiến triển rất nhanh, đây chính là thời điểm quan trọng, không thể bị quấy rầy.
Nàng ấy muốn ở lại tiếp tục luyện công.
Tô phu nhân khuyên mãi nhưng nàng ấy vẫn không lay chuyển, thậm chí còn không mở cửa.
Tô Bân tức giận kéo Tô phu nhân: “Nương, nàng ta không ăn thì cứ để đói, đừng quan tâm đến nàng ta.”
Đinh Lan đứng sau kéo Tô phu nhân: “Nàng ấy không muốn đi, chúng ta có thể mang về cho nàng ấy.”
“Mang cái gì mà mang, người ta đã đuổi nàng ra ngoài, nàng còn nghĩ đến nàng ta!” Tô Bân bất mãn liếc Đinh Lan.
Đột nhiên hắn phát hiện mặt Đinh Lan dường như trắng bệch nhưng vẫn có một tầng hắc khí, chỉ là cảm thấy nhạt hơn nhiều.
Đinh Lan cảm nhận được ánh mắt của Tô Bân, nàng ấy trừng mắt nhìn hắn, quay đầu sang một bên.
Tô phu nhân thấy hai người họ như vậy, không khỏi thở dài, nếu như gia đình không xảy ra chuyện thì bây giờ Đinh Lan hẳn đã mang thai tôn tử cho bà.
Không biết ngày tháng này đến bao giờ mới kết thúc, thật mong sớm có kết quả, đến lúc đó nữ nhi của bà cũng có thể quang minh chính đại trở về, nhi tử và nhi tức cũng có thể sớm thành thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-402.html.]
Không biết bà ở cái tuổi này có còn trông được đến ngày đó không.
“Phu nhân, sao vậy? Chúng ta nên đi thôi.” Trần Tú thấy Tô phu nhân có tâm trạng không tốt, vội vàng nói nhỏ.
Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đang đứng bên cạnh, nhìn người nhà lên xe ngựa, hướng về phía tửu lâu mà đi.
“Mặc Mặc, muội nói xem Tô tướng quân còn sống không, chỉ cần tìm được ông ấy thì oan tình của Tô gia mới sớm được rửa sạch, người Tô gia mới có thể sống những ngày tháng bình thường.” Trần Thiếu Khanh nói.
“Trong sách có nói Tô tướng quân còn sống, chỉ là sau này ta không xem kỹ, chỉ có ấn tượng đại khái.” Tô Mặc có chút tiếc nuối nhìn Trần Thiếu Khanh.
Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là phong cách của Mặc Mặc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, hắn liếc nhìn Tô Mặc, khóe miệng nở một nụ cười cưng chiều.
Thật tốt khi có thể trêu chọc sư muội như vậy!
Không lâu sau, xe ngựa của Tô gia đã đến tửu lâu, Tào Tây đã đợi ở đó từ lâu.
Thấy xe ngựa đi tới, vội vàng đi lên đón.
“Phu nhân, người đi chậm thôi.” Hắn đỡ Tô phu nhân xuống xe ngựa.
Lúc này lão Lý dẫn theo hai thị vệ cũng đi tới.
Là Tào Tây chủ động mời, một là để họ yên tâm, hai là tiện thể cảm ơn họ đã chăm sóc mình những ngày qua.
Tào Tây đã đặt trước một phòng riêng lớn, hắn mời Tô phu nhân và những người khác vào, lúc này có người hầu bắt đầu dọn thức ăn lên.
Nhìn thấy một bàn toàn những món ăn nóng hổi, mắt của mấy hài tử đều mở to.
Đã lâu rồi không được ăn những món ăn nóng hổi như thế này.
Tô Thành, Tô Côn và Tô Lâm đều cầm đũa chuẩn bị ăn.