Lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tỷ tỷ, tỷ nhận chúng ta đi, chúng ta nguyện ý theo tỷ làm trâu làm ngựa.”
Kim Tử nhìn Tô Mặc, thành khẩn nói.
“Yên tâm, đã ăn đã uống thì đương nhiên phải làm việc, chúng ta không nuôi người nhàn rỗi.” Tô Mặc nói rồi cắn một miếng đùi gà, hất cằm về phía bọn họ.
Nghe nàng nói vậy, Kim Tử ngược lại càng yên tâm hơn.
Bọn họ không muốn ăn cơm chùa, bọn họ nguyện ý làm việc cho Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh.
Lúc này, một bóng người vụt qua trước cửa quán ăn, Tô Mặc tinh mắt, lập tức xông ra ngoài: “Sư huynh, chúng ta ở đây!”
Trần Thiếu Khanh nghe thấy tiếng gọi, lập tức dừng bước, thấy Tô Mặc liền nói: “Cuối cùng cũng tìm được muội rồi, có tin tốt muốn báo cho muội.”
“Sư huynh, tin tốt gì vậy, vừa ăn vừa nói.” Nói rồi kéo Trần Thiếu Khanh vào quán ăn.
Hai tiểu hài tử vừa thấy Trần Thiếu Khanh thì lập tức đứng dậy, tranh nhau chào hỏi.
Kim Tử mặt đầy vẻ biết ơn, nếu không phải nhờ Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc, e rằng bây giờ hắn và đệ đệ đã c.h.ế.t hoặc tàn phế rồi.
Tên mặt đầy thịt kia quá hung dữ, trông như sao chổi quét sạch địa ngục vậy.
Bây giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy rùng mình.
Lúc này trong hoàng cung, Triệu Quyến mới lên ngôi không lâu đang cầm bức thư xin phong vương đang bàn bạc với mấy vị đại thần thân tín.
“Tư Không Mi muốn Tư Không Kiệt kế thừa vương vị, sao ông ta lại vội vàng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
“Bẩm hoàng thượng, có tin đồn rằng Tư Không Mi đã mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-400.html.]
“Cái gì? Mất tích rồi? Chuyện gì thế?” Triệu Quyến lập tức tỉnh táo.
Đây quả là tin tốt trời ban.
Thế lực của Bắc Cương Vương quả thực rất mạnh, bọn họ không thể không kiêng dè, phải cẩn thận duy trì quan hệ với ông ta.
Phải biết rằng, bọn họ chỉ kiêng dè Bắc Cương Vương, chứ không phải mấy đứa nhi tử của ông ta.
Mấy đứa nhi tử đó chẳng có đứa nào nên hồn, đặc biệt là đại công tử Tư Không Kiệt hung tàn tàn nhẫn, động một tí là g.i.ế.c người!
Có dũng mà không có mưu, lại là một kẻ lỗ mãng chẳng làm nên trò trống gì.
“Đi điều tra rõ ràng, nếu đúng như vậy thì Bắc Cương Vương cũng đến lúc hết thời rồi.”
Triệu Quyến cười lạnh một tiếng.
“Ý của thánh thượng là?” Ngự sử Vương Thiên nhíu mày đoán già đoán non: “Chẳng lẽ thánh thượng muốn cắt phiên?”
“Đúng vậy! Phế phiên, hủy phiên!” Triệu Quyến gật đầu, nói rất nghiêm trọng.
“Vậy nếu mấy nhi tử của Bắc Cương Vương làm phản thì sao?” Một đại thần khác hỏi.
“Làm phản? Chỉ bằng mấy nhi tử vô dụng của ông ta, chúng làm phản thì vừa hay, g.i.ế.c sạch một thể!” Ánh mắt sắc bén của Triệu Quyến nhìn ra ngoài điện.
“Vi thần nghe nói, Bắc Cương Vương có một nhi tử lưu lạc bên ngoài...”
“Trẫm đã điều tra rõ rồi, chính là trạng nguyên Trần Thiếu Khanh, đáng tiếc là hắn đã c.h.ế.t trên đường lưu đày, nếu không trẫm bắt hắn làm con tin thì lại là một quân cờ tốt!”
Triệu Quyến có chút tiếc nuối nói: “Nếu Bắc Cương Vương không còn nữa thì Bắc Cương sẽ không còn vương nữa!”
“Thánh thượng anh minh!” Mọi người đồng loạt quỳ xuống dập đầu hô to.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc này, đột nhiên có người đưa đến một bức thư gấp, Triệu Quyến mở ra xem xong không khỏi bật cười: “Ha ha, đáng thương cho Tư Không Mi anh dũng cả đời, cuối cùng lại bị đứa con hỗn láo của mình g.i.ế.c chết, không tệ! Quá tuyệt!”