Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Dọn Sạch Quốc Khố Chỉ Để Lại Một Mẩu Xương - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-05-06 23:29:43
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tên béo kia nặng quá, giẫm hắn suýt chết, chỉ là hắn nghĩ đến đệ đệ vẫn còn trên mái nhà, hắn liền ép mình tỉnh táo, không được ngất đi.

“Ca ca, đệ sợ, cao quá.” Tiểu Tứ cẩn thận trườn đến mép mái nhà, nức nở nhìn ca ca đang đau đến mức không đứng vững bên dưới.

“Nhanh lên...” Kim Tử đã hơi đứng không vững.

Hắn thật muốn bay lên ôm đệ đệ xuống.

“Ca ca! Đệ sợ! Cao quá!” Tiểu Tứ nhìn xuống dưới, không dám nhảy, càng đau lòng khi thấy bàn tay bị thương của ca ca không thể đỡ mình.

Chân hắn hơi mềm, đá một viên ngói rơi xuống mái nhà.

“Rầm”

“Ai vậy?” Đột nhiên cửa mở, có người nhìn thấy Tiểu Tứ trên mái nhà: “Bắt trộm! Trên đó còn có một tên trộm!”

Có người bắt đầu hét lên với Tiểu Tứ trên mái nhà.

“Nhanh... nhanh nhảy xuống!” Kim Tử sốt ruột muốn chết, đệ đệ rơi vào tay bọn họ còn có thể tốt đẹp sao?

Không được! Hắn phải cứu đệ đệ ra!

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn vừa định xông vào, đột nhiên một bóng người vụt qua trước mặt hắn, nhanh như chớp khiến người ta không kịp phản ứng.

Người đó vung tay, hắn và Tiểu Tứ lập tức biến mất.

“Người đâu? Có ai đâu?”

“Ta thấy rồi, vừa nãy rõ ràng là ở trên mái nhà.”

“Mắt ngươi hoa rồi sao? Có ai đâu?”

Vài người trông giống thị vệ đi ra xem, không thấy bóng người nào, lại chửi rủa đi vào.

Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn.

May mà họ đến kịp, nếu không thì Kim Tử và Tiểu Tứ đã gặp nguy hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-396.html.]

“Sư huynh, huynh đi xem vết thương của Kim Tử, đám chó c.h.ế.t này giao cho ta!” Tô Mặc nói xong liền dịch chuyển tức thời vào sân vừa nãy.

Sân rất yên tĩnh, không có ai canh gác bên ngoài nhưng Tô Mặc lại cảm thấy có rất nhiều cao thủ ám vệ.

Nàng cảm nhận được sát khí nồng nặc.

Tô Mặc tiếp tục dịch chuyển tức thời vào trong nhà, phát hiện trong nhà có mấy tên thị vệ, bên trong cùng là một nam tử trẻ tuổi mặt đầy thịt mỡ ngồi trên một chiếc ghế dài bằng gỗ hoàng hoa.

“Đại công tử, đừng vội, Vương gia không còn, chẳng phải Bắc Cương này là của ngài sao?” Một tên thị vệ nịnh nọt nói.

“Chưa chắc, thánh chỉ mãi không đến, lòng ta luôn không yên, không biết tên cẩu hoàng đế kia đang tính toán gì.” Tư Không Kiệt chửi rủa.

Trong lòng Tô Mặc khẽ động, ra là vậy, thì ra người này chính là đại công tử Tư Không Kiệt của Bắc Cương Vương.

Chính hắn ta vẫn luôn truy sát Tào Tây, muốn tìm Trần Thiếu Khanh để trừ khử.

Tốt! Tốt lắm!

Tô Mặc lấy ra từ không gian hơn chục gói thuốc bột ném về phía đám người kia.

Đặc biệt ưu ái Tư Không Kiệt, vậy mà lại rắc lên người hắn ta từ đầu đến chân bốn năm gói thuốc bột.

Loại thuốc bột này có độc tính rất mạnh, chỉ cần dính một chút là sẽ lập tức tử vong.

Huống chi lại nhiều như vậy.

Tư Không Kiệt vốn đang ngồi, đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị thứ gì đó bao bọc, đau đớn khắp người, hắn ta bắt đầu co giật dữ dội, đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u đen, thân thể ngửa ra sau, trợn mắt lật đật.

Những người còn lại cũng chỉ giãy giụa một lúc rồi đều tắt thở.

Trong phòng lập tức nằm la liệt một đám.

Tô Mặc lại lấy ra một lọ nước hóa cốt rắc lên trên, không lâu sau mấy xác c.h.ế.t đã thành một vũng máu.

Xử lý xong, Tô Mặc vỗ tay, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này, Trần Thiếu Khanh đang nghiêm túc kiểm tra tay của Kim Tử.

Hắn an ủi Tiểu Tứ đang khóc không ngừng, chụp phim cho Kim Tử đã được tiêm thuốc tê.

Loading...