Vài người nhi tử của ông ta không báo lên triều đình, chẳng lẽ họ không sốt ruột sao?
Lý gia và Tư Không gia là thế giao, lúc này ông ấy không thể mặc kệ không hỏi.
Nhưng ông ấy lại không thể làm công khai, biết được từ mật báo, ông ấy chỉ có thể phái thêm ám vệ điều tra ngầm, đồng thời ngầm đi tìm kiếm.
Đã ba ngày trôi qua, vẫn là gió êm sóng lặng, không có bất kỳ tin tức nào về Tư Không Mi.
Triều đình không có, Bắc Cương cũng không có.
Giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Mật báo của ông ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề, điểm này ông ấy dám khẳng định, mạng lưới tin tức này chính là do tổ phụ của ông ấy thiết lập, không có sơ hở nào.
Thái độ của Tư Không gia khiến ông ấy cảm thấy rất kinh ngạc và khó hiểu.
Ông ấy quyết định đợi thêm, xem có tin tức gì khác không.
Lý Nham đang suy nghĩ, đột nhiên có một nha dịch đi tới, ghé vào tai ông ấy nói gì đó, ông ấy vội vàng nói: “Mau cho hắn vào.”
Nha dịch đi ra, một người ăn mặc như thường dân đi vào, thấy Lý Nham vội vàng quỳ xuống rồi đưa lên một bức thư.
Lý Nham nhận lấy bức thư để người kia đi trước, ông ấy mở ra xem kỹ, vẻ mặt càng lúc càng phức tạp, ông ấy lẩm bẩm: “Sao lại thế này! Tư Không Mi lại dâng thư xin để Tư Không Kiệt kế thừa vương vị?”
Trong ấn tượng của ông ấy, Tư Không Mi không chỉ một lần lén lút nói với ông ấy rằng muốn tìm được đích trưởng tử bên ngoài, ông ta nói đã là lập trưởng thì nhất định phải tuân thủ quy củ, phải lập đích trưởng tử.
Ông ta chưa từng nuôi dưỡng nhi tử đó, nhường ngôi vị cho hắn cũng coi như có lời lời giải thích.
Lời này, Lý Nham cũng không chỉ một lần khuyên Tư Không Mi đừng để Tư Không Kiệt biết.
Chỉ là năm nay không biết vì sao Tư Không Mi lại mất tích, nghe nói là bị bệnh, ông ấy vốn định đợi khi nào rảnh rỗi sẽ đi thăm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-don-sach-quoc-kho-chi-de-lai-mot-mau-xuong/chuong-387.html.]
Tư Không Mi đột nhiên mất tích, sao lại vừa khéo có thư đến kinh thành, khẩn cầu để Tư Không Kiệt kế vị.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Lý Nham càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
“Đại nhân, có tin từ chim đưa thư, nói trên quan đạo có một đội lưu đày đang hướng về Nhạn Sơn Quan, ước chừng tối nay sẽ đến.” Lúc này có người đi vào bẩm báo.
Lý Nham lập tức đứng dậy: “Có phải là đội có người Tô gia không?”
“Đúng vậy.”
Lý Nham kích động xoa xoa tay.
Người kia đi xuống.
Lý Nham vẫn rất kích động, gia quyến của Tô Tử Thành, vị đại tướng quân số một Ly quốc sắp đến rồi.
Ông đã sớm nghe danh như sấm bên tai, không ngờ lại có thể nhìn thấy gia quyến của Tô Tử Thành theo cách này.
“Người đâu, dọn dẹp một căn phòng sạch sẽ, cho người Tô gia ở...”
Ông ra lệnh cho nha dịch.
“Đại nhân, như vậy không hợp lý, người Tô gia là phạm nhân lưu đày, theo lẽ phải ở trong lao, không nên...” Nha dịch nhắc nhở.
“Ngươi nói được tính hay là bản quan nói được tính? Xem ra chức thái thú này của ta có phải nên nhường cho ngươi không?” Lý Nham không vui nói.
“Tiểu nhân không dám!” Nha dịch kinh ngạc nhìn Lý Nham, vị đại nhân tính tình ôn hòa thường ngày hôm nay sao vậy, lại nổi giận với hắn ta như vậy?
Hắn ta vội vàng đi xuống tìm người dọn dẹp phòng.
Lão Lý dẫn đội đi một mạch đến giữa trưa, mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, liên tục kêu khổ.